Sau Khi Lưu Đày, Địa Vị Của Ta Cực Cao (Dịch Full)

Chương 1039 - Chương 1039.

Chương 1039. - Chương 1039. -

Chương 1039:

Bọn họ dừng lại ở cửa lớn một thời gian quá dài, khiến cho moị người trong tiệm nhỏ chú ý đến, chạy tới nhiệt tình hỏi, "Mấy vị đại ca là muốn bốc thuốc sao?"

“A.” Thôn trưởng hoảng sợ, co quắp xoa xoa tay, mặt nghẹn đến đỏ bừng, lại nói không nên lời.

Tiểu nhị vô cùng kiên nhẫn, những hán tử trên núi này thật khờ khạo.

Thôn dân thọc cánh tay của trường thôn, đến lúc này trưởng thôn mới nhớ tới chính sự, từ trong ngực lấy ra một phong thư, "Có người bảo ta đem phong thư này giao cho chưởng quỹ, nói là rất quan trọng."

"Xin chờ một chút." Thái độ của tiểu nhị tương đối tốt, lập tức chạy vào.

Chưởng quầy rất nhanh đã đi ra, hàn huyên vài câu liền mở thư ra, nhất thời kích động đến hai tay phát run, "Thanh..."

Hắn kịp thời ngậm miệng lại, nhưng thần sắc vẫn rất kích động.

Chuyện Thanh Bình Quận Chúa mất tích đã ồn ào huyên náo, quan phủ các nơi đều đang tìm kiếm, dược đường bọn họ cũng đang vận dụng tất cả quan hệ giúp đỡ tìm kiếm.

Thanh Bình Quận Chúa là đại lão bản, cũng là chỗ dựa của bọn họ.

Hơn nữa, bản thân chưởng quỹ cũng rất kính yêu Thanh Bình Quận Chúa, nàng làm ra bông vải thật sự là thứ tốt, tạo phúc cho hàng ngàn vạn người, công đức vô lượng.

Nội dung thư rất tầm thường, cũng không có tiết lộ nửa điểm tin tức thân phận, chỉ báo bình an, nói nàng sinh bệnh ở nhờ trong nhà người ta, cầm một bộ thuốc trở về, cũng nói chuyện thôn dân dùng dược liệu để đổi đồ dùng sinh hoạt, nhưng, lạc khoản là một con dấu quen thuộc, Mộc Tống đường ấn.

Chỉ có chủ nhân chân chính của Mộc Tống Đường mới có con dấu, có thể dựa vào chương này để vận dụng tất cả tài nguyên.

Một đương gia khác chỉ dùng con dấu của Tống thái y.

Chưởng quầy lo lắng hỏi, "Người viết thư này bệnh có nghiêm trọng không?"

Trưởng thôn thấy hắn kích động như vậy thì có chút mê hoặc, "Ngài yên tâm, Tình cô nương có thể đứng dậy, chính là sợ không để lại bệnh căn nên mới muốn cần một phương thuốc để uống.”

Hắn yếu ớt hỏi, "Cái kia...... Nàng nói có thể dùng dược liệu để đổi lấy những đồ dùng sinh hoạt này, thật sự có thể đổi được sao?"

Chưởng quầy âm thầm thở phào nhẹ nhõm, cầm lấy danh sách phía dưới nhìn lướt qua, "Đương nhiên là được, ta xem sơn sâm trước, nếu không thành vấn đề, ta sẽ cho người phối hợp những thứ này, nhưng mà vẫn cần một chút thời gian.”

Các thôn dân vui mừng quá đỗi, tốt, thật tốt quá.

Chưởng quầy gọi tiểu nhị tới, "Thiết Đản, an bài bọn họ ở hậu viện dược đường để nghỉ chân ăn cơm, chu đáo một chút.”

“Vâng ạ.”

Chỉ chớp mắt, chưởng quầy đã đi đến một ngõ nhỏ, gõ cửa sau của một cửa hàng.

Mấy hôm nay các thôn dân đều không cảm thấy yên lòng, sao còn chưa trở về?

“Trưởng thôn đã trở lại, trưởng thôn đã trở lại.”

Các thôn dân kéo nhau ào ào chạy ra nghênh đón, vừa mới đi ra đã nhìn thấy trên lưng mấy người họ đeo túi lớn, hai tay còn xách đầy đồ, thắng lợi trở về.

Mọi người không khỏi vui mừng, "Trưởng thôn, đây là thành công sao?”

“Thành công.” Trưởng thôn vui vẻ cười không ngậm miệng lại được, rất nhiều thứ thay đổi, năm nay có thể được trải qua một năm tốt lành, thật tốt quá.

“A, đúng rồi, mau đón khách vào ngồi, bọn họ là những người giúp đỡ mang đồ lên đây.”

Mọi người lúc này mới nhìn thấy còn có mấy người đàn ông cao lớn xa lạ đứng ở phía sau, trên vai cũng khiêng mấy túi lớn.

“Đều cực khổ rồi, mau vào uống ngụm nước.”

Nam nhân xa lạ khoát tay, "Không được, trước tiên phải bái kiến tiểu thư nhà ta đã.”

Trưởng thôn chỉ biết bọn họ là người của Dược đường, "Ta dẫn các ngươi qua đó."

Trưởng thôn đưa người đến dưới một gốc cây đại thụ chọc trời, Mộc Vãn Tình đang dạy đám tiểu hài tử trong thôn học thuộc tên họ của mình.

"Triệu Tiền Tôn Lý, Chu Ngô Trịnh Vương..." Tiếng đọc sách lanh lảnh của bọn nhỏ làm cho mặt mày trưởng thôn thư giãn, Tình cô nương nói rất đúng, biết thêm vài chữ sẽ viết được tên của mình, biết đếm luôn luôn tốt.

Lần này hắn cũng cố ý mang về mấy quyển sách dạy vỡ lòng.

Mặc dù hơi đắt, nhưng đáng giá.

Mộc Vãn Tình đưa lưng về phía bọn họ, nghiêm túc dạy dỗ.

Bình Luận (0)
Comment