Trưởng thôn cất giọng kêu lên, "Tình cô nương, người nhà cô đến tìm cô."
Mộc Vãn Tình xoay người lại, lộ ra khuôn mặt thanh tú, đám đàn ông ngây ngẩn cả người, đây là ai? Đây không phải là Thanh Bình Quận Chúa của bọn họ.
Họ đã hiểu nhầm à? Không xong rồi, đã thông báo lên trên rồi.
Mộc Vãn Tình khẽ gật đầu với bọn họ, lại quay đầu nhìn bọn nhỏ, "Hôm nay ta dạy các ngươi năm chữ to, các ngươi cầm cành cây viết một trăm lần trên mặt đất, ngày mai ta sẽ kiểm tra."
Vẻ mặt bọn nhỏ vô cùng kính sợ, "Vâng ạ."
Mộc Vãn Tình đi tới hàn huyên vài câu với trưởng thôn, lúc này mới mang theo mấy nam nhân xa lạ đi qua một bên, "Các ngươi là người của Ô Y Vệ sao?”
Một người đàn ông mặt đen sửng sốt một chút, "Ngài là......”
Mộc Vãn Tình vươn tay phải ra: "Gọi ta là Tình tiểu thư đi, đưa bài tử của các ngươi cho ta xem.”
Mấy người đàn ông quay mặt nhìn nhau, đây là Thanh Bình Quận Chúa Mộc Vãn Tình, nàng còn biết sử dụng thuật dịch dung sao? Không thể trêu vào, không thể trêu vào.
Nàng cái gì cũng biết, để cho bọn họ những người này phải sống như thế nào đây?
Bọn họ đưa bài tử đại diện thân phận cho nàng xem, Mộc Vãn Tình nhìn qua, sai đó trả lại, khẽ gật đầu nói: "Kế tiếp có sắp xếp gì không?”
Nàng không nói rõ thân phận, những nam nhân này cũng không vạch trần, "Tình tiểu thư, tình huống hiện tại không rõ, nhân lực của bọn ta không đủ, mấy người bọn ta tới bảo vệ ngài trước."
Tất cả mọi người đều tản ra ngoài tìm người, cũng không dám thông tri quan phủ, quỷ mới biết là ở trong đó có nội gián hay không.
“Chỉ Huy Sứ đại nhân đang trên đường tới, đến lúc đó sẽ cùng ngài xuống núi, bọn ta mang cho ngài một ít đồ dùng sinh hoạt, để ngài dùng trước.”
Mộc Vãn Tình có chút ngoài ý muốn, "Là Vi đại nhân sao? Hình như hắn không thể rời khỏi kinh.”
"Là ý chỉ của Hoàng thượng, để Vi đại nhân tự mình xuất mã cứu người..." Ô Y Vệ đem tình huống bên ngoài nói cho nàng biết.
Mộc Vãn Tình nhíu mày, thời khắc mấu chốt, Hoàng thượng vẫn đáng tin.
Ô Y Vệ cứ như vậy mà ở lại đây, âm thầm bảo vệ Mộc Vãn Tình.
Đêm khuya, Mộc Vãn Tình đang ngủ ngon lành, bỗng nhiên có người hô lớn, "Cháy, cháycháy."
A Nhị đang gác đêm ở dưới đất nhảy dựng lên, "Chủ tử, mau tỉnh lại.”
Mộc Vãn Tình bị đánh thức, nhận lấy áo khoác rồi lung tung mặc vào, khoác áo choàng rồi lấy balo ở đầu giường lên, vội vàng nhìn ra ngoài.
Bên ngoài ánh lửa ngút trời, trong thôn khắp nơi đều là lửa, chỉ nghe thấy tiếng thét hoảng sợ.
Tâm tình Mộc Vãn Tình trầm xuống, không tốt rồi.
“Cẩn thận.”
Một mũi tên dài bắn về phía ngực Mộc Vãn Tình, A Nhin mạnh mẽ đẩy ngã Mộc Vãn Tình, đã tránh khỏi nguy hiểm.
Mười mấy hắc y nhân đánh tới, A Đại và Ô Y Vệ chạy như bay tới chắn trước mặt Mộc Vãn Tình.
Đao kiếm cùng bay, tiếng giết chóc vang lên.
A Nhị nâng Mộc Vãn Tình dậy, mang theo trường kiếm bảo vệ bên người Mộc Vãn Tình, thần sắc khẩn trương, "Bọn họ sao lại đuổi tới đây rồi?”
Mộc Vãn Tình mặt trầm như nước, những người này vẫn luôn lục soát trên núi, tìm tới nơi này chỉ là chuyện sớm muộn.
Chỉ là không nghĩ tới bọn họ lại tới nhanh như vậy, nàng vẫn cho rằng đội bộ phận cứu viện sẽ tới trước.
Cái này gọi là người tính không bằng trời tính sao?
Đối phương có thần tiễn thủ, trốn trong bóng tối thình lình phóng tên, cánh tay A Đại bị trúng tên, mấy Ô Y Vệ cũng bị thương ở mức độ khác nhau.
Đương nhiên, Mộc Vãn Tình cũng không dễ chọc, cầm lấy cung tên nhắm chuẩn mục tiêu rồi bắn ra, một mũi tên chuẩn xác bị bắn đến, chính là khoảng cách công kích quá ngắn.
Nhưng thời gian dài, thế cục càng ngày càng bất lợi, A Nhị sốt ruột không thôi, thật sự muốn táng thân ở đây sao?
Rõ ràng, sắp nhìn thấy hy vọng rồi.
Một hắc y nhân nhào tới, A Nhị vung kiếm ngăn cản, hai người chiến thành một đoàn.
Một hắc y nhân vòng ra sau, đánh lén Mộc Vãn Tình đang lạc đàn, đại đao chém về phía sau lưng nàng.
Sau lưng Mộc Vãn Tình không có mắt, mắt thấy nàng không hề phòng bị liền muốn máu tươi tại chỗ.