Ngay lúc ngàn cân treo sợi tóc, ba mũi tên dài như tật điện bắn tới, giống như có mắt một mũi tên bắn trúng đại đao, lực trùng kích vô cùng lớn, khiến cho vũ khí trong tay hắc y nhân bị rơi xuống.
Hai mũi tên bắn xuyên qua xương bả vai trái phải của hắc y nhân, đem người nặng nề đóng trên mặt đất, có thể nói là vô cùng thảm thiết.
Ba mũi tên cùng bay! Mộc Vãn Tình đột ngột quay đầu, giật mình, nhanh chóng phản ứng lại, quay đầu nhìn về phía mũi tên đang bay tới.
Một thân ảnh quen thuộc đã xuất hiện ở trước mắt...!
Là Đỗ Thiếu Huyên, hắn một thân sát khí giẫm lên thi thể từng bước một đi tới, mặt mày vô cùng lạnh lùng, chiến ý sôi trào, như sát thần hàng thế.
Cung tên trong tay bắn ra không gián đoạn, mỗi lần đều đem mục tiêu đóng trên mặt đất, đóng thành một cái hồ lô máu.
Lực đạo to lớn, tính chuẩn xác cao, làm cho người ta phải líu lưỡi.
Đám hắc y nhân kêu thảm thiết ngã trên mặt đất, mùi máu tanh nồng nặc không chỗ nào không có.
Cục diện trong nháy mắt bị nghịch chuyển, Mộc Vãn Tình cố gắng chống đỡ một hơi, hai chân như nhũn ra, thân thể không tự chủ được mà ngã xuống.
Một ngọn gió nhanh chóng lướt qua, một đôi tay dài nhanh chóng kịp thời ôm lấy nàng, mặt mày nhuốm một tia ưu sắc.
“Vãn Tình, ngươi bị thương ở đâu sao?”
Mộc Vãn Tình vừa may mắn tìm được đường sống trong chỗ chết, vì vậy cảm thấy vô cùng mệt mỏi, "Không bị thương, ngươi tới thật đúng lúc.”
Đỗ Thiếu Huyên sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch lạnh như băng của nàng, trong ánh mắt tràn đầy sự đau lòng.
Trong một khắc hắn biết mọi chuyện đang xảy ra kia, toàn thân phát lạnh, sợ hãi đan xen, buông xuống tất cả mọi việc, kiên trì cả ngày lẫn đêm chạy tới.
Nhanh hơn, nhanh hơn nữa.
May mà hắn đến kịp lúc.
“Đừng sợ, ta đã tới rồi.”
Hắn đặc biệt khắc chế, ngoài miệng không nói những lời lo lắng gì, nhưng lực đạo ôm chặt Mộc Vãn Tình cùng thân thể run rẩy đều tiết lộ tâm tình chân thật nhất của hắn.
Hắn đang sợ hãi, sợ hãi đến phát run.
Mộc Vãn Tình rõ ràng cảm nhận được, nhẹ nhàng ôm lại hắn, đổi lấy cái ôm chặt nhất, hận không thể đem nàng nhào vào trong cốt huyết, bảo vệ nàng cả đời bình an.
Trong lòng nàng như nhũn ra một trận, lười biếng tựa vào lòng hắn, không hề muốn nhúc nhích, mỗi lần gặp phải nguy hiểm, hắn luôn là người đầu tiên chạy tới bên cạnh nàng.
“Ta không sao, lưu lại người sống, cho người đi cứu hỏa, quên đi, cứu không được, đi cứu thôn dân.”
Đỗ Thiếu Huyên mang đến những người tinh nhuệ nhất của Đỗ gia quân, trước tiên phải bảo vệ mỗi một lối ra trong thôn, đem mọi đường ra khỏi thôn nắm trong tay mình.
Lúc này, những hắc y nhân đều đã ngã xuống trong vũng máu, Đỗ gia quân đang quét dọn chiến trường cùng cứu hỏa.
Bởi vì là nhà bùn cỏ, một khi thiêu đốt thì thế lửa không ngừng được, hỏa diễm ngút trời, căn bản không có biện pháp để dập tắt. Thê tử của trưởng thôn lảo đảo chạy tới: "Tình cô nương, Tình......”
Giọng nàng ta bỗng nhiên dừng lại, khiếp sợ nhìn Mộc Vãn Tình, "Ngươi là ai?"
Mộc Vãn Tình sửng sốt một chút, lập tức sờ sờ mặt mình, chuyện xảy ra quá đột ngột, nàng còn chưa kịp trang điểm xấu đi đã chạy ra.
"Biểu di, người nhà ngươi không sao chứ? Trưởng thôn thúc đâu rồi, mời thúc ấy lại đây, ta có chuyện muốn nói với thúc ấy."
Trưởng thôn nhường phòng ở cho các nàng, một nhà đều đến nhà thân thích ở nhờ, thê tử của trưởng thôn nghe được thanh âm quen thuộc, đây là Tình cô nương sao, nhưng chuyện gì đã xảy ra với mặt của nàng vậy?
Nhóm hắc y nhân chỉ còn lại hai người sống, mới đầu bọn hắn còn không chịu khai, nhưng Đỗ gia quân tự có một bộ phận có thủ đoạn chuyên phụ trách việc thẩm vấn trong quân, rất nhanh liền từ trong miệng đối phương móc ra đồ vật.
Bọn hắn là thành viên của Niêm Hoa Lâu, mấy ngày trước nhận được một đơn hàng lớn, treo giải thưởng một trăm vạn lượng muốn đầu của Thanh Bình Quận Chúa.
Niêm Hoa Lâu dốc ra toàn bộ lực lượng, do thủ lĩnh tổ chức tự mình dẫn đội bày ra thiên la địa võng.
"Niêm Hoa Lâu?" Mộc Vãn Tình nghe cái tên này sao lại cảm thấy vô cùng lạ lẫm.