Sắc mặt Đỗ Thiếu Huyên đen đến dọa người, "Tổ chức sát thủ lớn nhất và thần bí nhất trong giang hồ, thế lực trải rộng các quốc gia, đã tồn tại rất lâu, bọn họ tới đi không tung tích, chưa bao giờ bị thất thủ, quan phủ có tâm diệt trừ nhưng hữu tâm vô lực."
Bọn họ có võ công cao cường, tâm ngoan thủ lạt thì cũng coi như xong, còn am hiểu ngụy trang, khó lòng phòng bị.
Mộc Vãn Tình khẽ nhíu mày, "Một trăm vạn lượng, xem như phần thưởng cao nhất trong lịch sử đi, là ai muốn giết ta?"
Thật sự là quá để mắt đến nàng.
“Cái này chỉ có thủ lĩnh mới biết.” Đỗ Thiếu Huyên ghét nhất lấy võ phạm cấm, đại nam nhi có võ công vì sao không đi tham gia quân ngũ bảo vệ quốc gia?
“Nhưng mà, cho dù lên trời xuống đất ta cũng muốn đem người đào ra.” Sau đó bầm thây vạn đoạn, bầm xương thành tro.
Nhưng, trên mặt lại không lộ ra chút nào, nói lảng sang chuyện khác: "Ta mang hạnh nhân tô mà ngươi thích ăn nhất..."
Lúc nhận được tin tức, phòng bếp vừa lúc đưa điểm tâm tới, hắn định gửi qua cho Mộc Vãn Tình, cứ cách một đoạn thời gian lại đưa một lần.
Hắn lấy hộp điểm tâm ra, mở ra nhìn, đã bị vỡ vụn.
Mộc Vãn Tình cũng không chê, nhặt một khối lên cho vào miệng cắn, mặt mày cong cong, "Ăn rất ngon.”
Điểm tâm ngọt ngào vào miệng, trấn an thần kinh đang vô cùng khẩn trương.
"Hỏi bọn họ làm sao đêm khuya mò đến nơi này đốt người phóng hỏa?"
Vừa hỏi xuống mới biết được, những sát thủ này là mò theo đường núi đi tới, thấy có người ở cũng không tìm hiểu, trực tiếp tàn sát cả thôn.
Thà rằng giết lầm cũng không thể bỏ sót, đây chính là tâm tính của sát thủ.
Nếu là có, vậy tốt nhất, không có, các thôn dân kia chỉ có thể tự nhận xui xẻo thôi.
Dù sao giết người như ma cũng đã quen rồi.
Nói cách khác, cho dù Mộc Vãn Tình không ở trong thôn, bọn họ cũng sẽ không buông tha cho các thôn dân.
Một thân ảnh từ trong bóng tối nhào ra, quyền đấm cước đá sát thủ, "Súc sinh, súc sinh vô nhân tính a.”
Là trưởng thôn, hốc mắt hắn đỏ bừng, tức giận đến phát điên.
Gia viên của bọn họ bị hủy hoại chỉ trong chốc lát, có thôn dân ngủ quá say, không kịp từ đám cháy chạy ra.
Trong một đêm, cửa nát nhà tan.
Những thôn dân khác cũng xông lên, tay chân của sát thủ đều bị trói, không có cách nào chống cự, chỉ có thể để người ta tùy ý xâu xé.
Ngày xưa giết người như giết gà, bây giờ cũng thành thịt cá trên thớt gỗ của người ta, đây chính là báo ứng.
Mộc Vãn Tình bình tĩnh nhìn cảnh tượng này, sắc mặt vô cùng khó coi.
Một phụ nhân mãnh liệt vọt tới, nhưng bị A Đại A Nhị chặn lại,trong mắt nàng ta nổi đẩy tơ mâu, phẫn nộ chất vấn, "Là các ngươi đem những tên súc sinh vô nhân tính này đến đây, là các ngươi mang tai hoạ tới đây ..."
Đây là giận chó đánh mèo sang Mộc Vãn Tình, hận không thể nhào tới đánh một trận.
Ánh mắt Đỗ Thiếu Huyên lạnh lẽo, lớn tiếng quát, "Làm càn, Thanh Bình Quận Chúa ở đây, còn không mau quỳ xuống hết đi."
Hắn là võ tướng, tự mang sát khí chiến trường, dọa cho cả người phụ nhân phát run, Quận Chúa gì chứ?
Thôn trưởng thỉnh thoảng cũng đi ra ngoài một chuyến, đối với chuyện bên ngoài còn biết một hai cái, vội vàng mang theo các thôn dân bùm một tiếng quỳ xuống, "Thảo dân tham kiến Quận Chúa.”
Về phần thay đổi dung nhan gương mặt này chỉ là chuyện nhỏ...... Đoán chừng là sở thích của các quý nhân?
A Nhị bị một chút thương tích, đã xử lý tốt miệng vết thương, nhìn chằm chằm vào phụ nhân kia, "Thất thần làm gì? Phàm là quan viên nhị phẩm trở xuống nhìn thấy Quận Chúa nhà ta đều phải hành lễ, Hoàng Tử Công Chúa đều rất khách khí với Quận Chúa nhà ta, ngươi đây là muốn phạm thượng sao?"
Xảy ra chuyện như vậy là điều mà ai cũng không muốn, trong lòng bọn họ cũng khó chịu, nhưng trách đến trên đầu bọn họ thì quá mức rồi đấy.
Trong lòng trưởng thôn vô cùng khẩn trương, "Mẹ nó Lý Tử, còn không mau quỳ xuống.”
Phụ nhân có chút sợ hãi, hai chân mềm nhũn quỳ xuống.
Tâm tư bảo vệ Mộc Vãn Tình của A Nhị vô cùng mãnh liệt, "Còn nữa, những sát thủ này không có nhân tính, gặp người là giết, có quan hệ gì với Quận Chúa nhà ta chứ? Dù thế nào cũng không được phép trách cứ Quận Chúa nhà ta, oan có đầu nợ có chủ, đừng có nhầm lẫn.”