Đỗ Thiếu Huyên hơi nhíu mày, ánh mắt có chút không tốt, đoạt mất lời thoại của hắn.
Phụ nhân nhịn không được mà gào khóc, "Quả đào nhà ta nhỏ như vậy đã đi rồi, lòng của ta......
Thì ra là hài tử nhà hắn bị thiêu chết, tuy rằng, là nhà hắn chỉ lo cứu nam hài tử, bỏ nữ hài tử lại, nhưng dù sao cũng là thân sinh, nào có không đau lòng?
Mộc Vãn Tình thở dài trong lòng, nếu nàng mặc kệ, những người này sẽ cùng đường.
Không nhà không tài sản, không có gì thì làm sao có thể sống được chứ?
“Trưởng thôn, kế tiếp ngươi có tính toán gì không?”
Vẻ mặt thôn trưởng tuyệt vọng, vốn tưởng rằng còn có thể trải qua một năm tốt lành, nhưng hiện tại, phòng ở đều bị đốt sạch không còn gì, tất cả đồ đạc cũng bị đốt sạch.
Hắn đều có ý nghĩ muốn chết đi.
Thấy hắn ngẩn người, Mộc Vãn Tình xoa xoa mi tâm, "Các ngươi có nguyện ý xuống núi không?”
Trưởng thôn sửng sốt, "Xuống núi? Bọn ta cái gì cũng không có, ngay cả đất cũng không có, dựa vào cái gì mà sống?"
Mộc Vãn Tình trầm ngâm, "Dọn xuống chân núi, mỗi người được phát hai mẫu đất, mỗi nhà được phát một căn nhà."
Còn có chuyện tốt như vậy? Ánh mắt trưởng thôn sáng cả lên, như người chết đuối bắt được một cây gỗ trôi, "Cái gì?"
Vẻ mặt các thôn dân cũng ngoài ý muốn, có chút vui mừng, lại có chút mờ mịt, cung có chút sợ hãi.
Muốn đi ra ngoài sao? Không ai trong số họ biết phải làm gì để đối phó với những người bên ngoài.
Mộc Vãn Tình nhìn về phía mọi người, "Đúng vậy, nếu đồng ý, ta sẽ nhờ người sắp xếp giúp các ngươi, coi như tính toán toàn bộ duyên nợ của chúng ta."
Bản thân trưởng thôn nguyện ý, hắn cũng tin tưởng Mộc Vãn Tình sẽ không lừa bọn hắn, bọn hắn không có gì để mưu đồ.
“Chỉ là... "Nhưng chúng ta đời đời kiếp kiếp đều ở nơi này, có vài người không muốn rời đi.
Mộc Vãn Tình thản nhiên nói, "Trong thôn có vài hài tử rất thông minh, không được đọc sách thì quá đáng tiếc, chuyển đến chân núi là có thể tìm một học đường để đọc sách, nếu như có một người đọc ra được, toàn thôn đều có hy vọng.”
“Cây đổi chỗ thì chết, người đổi chỗ thì sống, vì hậu đại, vẫn phải rời khỏi núi lớn.”
“Ngài cho bọn ta một chút thời gian để thương lượng với nhau.” Trưởng thôn đang suy nghĩ làm thế nào để thuyết phục các thôn dân.
Mộc Vãn Tình nói một câu, nhưng người ta có nguyện ý hay không, nàng cũng không ép buộc, đã làm tròn bổn phận rồi.
“Được, trời sáng ta sẽ xuống núi, để lại cho các ngươi một người, nghĩ kỹ rồi nói với hắn.”
Sắc trời dần sáng, Đỗ Thiếu Huyên ngồi xổm trước mặt Mộc Vãn Tình, "Đi lên, ta cõng ngươi xuống núi.”
Đường núi gập ghềnh khó đi, nhưng Đỗ Thiếu Huyên đi rất ổn định, như giẫm trên mặt đất bằng phẳng, Mộc Vãn Tình nằm ở trên lưng hắn chỉ chốc lát sau đã ngủ thiếp đi, nàng quá mệt mỏi rồi.
Đỗ Thiếu Huyên nghe được hô hấp vững vàng của nàng, sự lo lắng bất an trong mấy ngày nay dần dần nhạt đi, nàng vẫn còn sống sót khoẻ mạnh, thật tốt.
Hốc mắt không khỏi ươn ướt.
Mặt trời mới mọc về phía đông, mặt trời dần dần leo lên, là một ngày nắng đẹp.
Dưới chân núi, trọng binh canh gác, ba tầng ngoài ba tầng trong, không cho bất cứ người không liên quan nào tới gần.
Bá tánh thấy thế, liền tránh xa. Hiện trường yên tĩnh lạ kỳ, tổng cộng là ba phái ngựa tụ tập ở đây, không để ý tới nhau.
Chim bay giật mình, trong rừng có động tĩnh.
Chỉ thấy một đám người đi ra, ánh mắt Đỗ gia quân rất sắc bén, lập tức chạy đến nghênh đón, "Tham kiến chủ tử.”
Đỗ Thiếu Huyên dẫn theo hơn một ngàn người lên núi, dưới chân núi cũng có hơn một ngàn người đóng giữ, vây quanh ngọn núi này.
Hắn hạ giọng, "Đừng lên tiếng.”
Một thân ảnh cao lớn vọt tới, nhìn thấy nữ tử nằm bất động trên lưng Đỗ Thiếu Huyên, sắc mặt đại biến, "Mộc Vãn Tình..."
Đỗ Thiếu Huyên nhíu mày, đây là Chỉ Huy Sứ của Ô Y Vệ? "Nói nhỏ một chút, nàng ấy ngủ rồi."
Vi Thiệu Huy nhắm chặt mắt lại, đè xuống cảm xúc cuồn cuộn kia, khi mở mắt ra, lại là một Chỉ Huy Sứ của Ô Y vệ lãnh khốc vô tình.
"Bị thương?"
Đỗ Thiếu Huyên nhìn hắn một cái thật sâu, âm thầm đề phòng.