Đỗ Thiếu Huyên vỗ vỗ bàn tay nhỏ bé của nàng, nói: "Ta sẽ giúp ngươi báo thù."
Vi Thiệu Huy không nói gì, yên lặng đưa ra một đĩa trái cây tươi, Mộc Vãn Tình có chút sửng sốt, lời đến miệng liền thay đổi, hỏi: "Vi đại nhân, có manh mối gì không?"
"Có." Vi Thiệu Huy khẽ gật đầu, hắn làm công tác tình báo, trả lời nàng, “Thế lực sau lưng Niêm Hoa Lâu rắc rối phức tạp, liên quan đến Bắc Sở và Tây Vu, danh sách ám sát ngươi lần này hai đế quốc đều chen chân vào, về phần người đặt đơn…”
Sự hiện diện của nàng đe dọa cả hai đế quốc khác, trong khi hai bên đều phải vật lộn, đau khổ giãy dụa, thì Đại Tề lại nhanh chóng phát triển, cơm no áo ấm.
Bọn họ có thể nhịn sao? Nhất định không thể a, phải cùng nhau trầm luân.
Mà nhân vật mấu chốt trong việc Đại Tề phát triển chính là Mộc Vãn Tình.
Bọn họ muốn thi triển kế ly gián, ly gián quan hệ quân thần, đáng tiếc, Hoàng thượng cùng Mộc Vãn Tình có phương thức ở chung độc đáo.
Mộc Vãn Tình không có việc gì sẽ báo cáo một chút, một tuần nộp chu ký một lần!
Đúng, không sai, chu ký, chuyện xảy ra trong tuần nàng sẽ ghi chép lại, còn có thể vẽ tranh minh họa!
Thì ra chu ký buồn tẻ dưới ngòi bút của nàng lại thú vị hài hước như vậy, phụ tử Hoàng thượng đều thích xem.
Nàng vẫn là cô thần thẳng thắn vô tư như trước, oán trời oán đất oán triều thần, cũng không kết bè kết cánh, cho dù kiếm được một số tiền lớn nàng đều dùng để phát phúc lợi cho thuộc hạ, hơn nữa còn lấy danh Hoàng thượng, nàng chỉ là công cụ phát hộ.
Công lao tất cả đều là của Hoàng thượng, có lỗi... Đương nhiên cũng không phải nàng gánh, nhất định là những người ghen tị với nàng (triều thần) gánh nồi này rồi.
Hoàng thượng có thể không thích được tâng bốc nhiều kiểu khác nhau này sao?
Có thể nói, nàng rất được phụ tử Hoàng thượng yêu thích, tín nhiệm có thừa.
Những lão hồ ly triều thần giảo hoạt kia rất không phục, bất quá, Hoàng thượng lại thích che chở Mộc Vãn Tình a, bọn họ có cách gì?
Con đường này của Mộc Vãn Tình chỉ có nàng mới có thể đi, đầu tiên, phải có bản lĩnh lớn, là thần tử khó gặp, có thể mang đến lợi ích to lớn cho triều đình.
Tiếp theo, người nào nàng cũng dám xé mặt, lại có thể tính toán tâm lý của mọi người chuẩn xác, có thể gây chuyện, cũng có thể trấn an.
Một lần nữa, nàng có một trái tim công bằng, thật lòng vì bá tánh mưu phúc lợi.
Sát khí trên người Đỗ Thiếu Huyên chợt lóe lên, "Là ai?”
“Thứ Phụ?” Cùng lúc đó, Mộc Vãn Tình cũng lên tiếng.
Vi Thiệu Huy nhìn nàng thật sâu, hỏi: "Sao ngươi lại cảm thấy là Thứ Phụ?”
“Có thể nói là trực giác của nữ nhân đi.” Mộc Vãn Tình trả lời, không chút để ý nói.
Hai nam nhân: … Bọn họ không hiểu.
Vi Thiệu Huy ho nhẹ một tiếng, "Bên cạnh Tiêu thứ dân có một đội ám vệ, thân thủ bất phàm, là do tiền Thái hậu để lại cho hắn, lúc trước hắn có thể chạy ra khỏi kinh thành, không thể bỏ qua công lao của đội ám vệ này, thời điểm chuyện hắn tạo phản bại trận đã có mấy ám vệ chạy trốn, bọn họ thừa dịp loạn lạc đi tới phủ Nam Viện Đại Vương ở Tây Vu quấy gió quấy mưa, lần ám sát này có cả những ám vệ kia."
Tiêu thứ dân chính là tiền Tấn Vương, tạo phản thất bại, lúc phong quang hắn chiếm cứ một phần ba quốc thổ.
Hôm nay tuy rằng hắn đã chết, nhưng lại chôn rất nhiều nguy cơ cho triều đình, chết cũng phải hố một phen.
Sắc mặt Đỗ Thiếu Huyên nặng nề, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Nam Viện Đại Vương? Trong đầu Mộc Vãn Tình hiện lên một thân ảnh, chính là tên gây sóng gió ở Tây Lương, sau khi bị nàng bắt được đã hung hăng hố hơn ngàn vạn lượng bạc.
Đây là sự trả thù của hắn?
Ha ha, hắn còn có bạc a, vậy lại hố thêm một khoản?
"Nhưng còn cần một nội ứng, nắm rõ hành tung của ta như lòng bàn tay, thân phận hẳn là không thấp hơn quan viên tứ phẩm."
"Vẫn đang điều tra." Mọi chuyện liên quan đến cơ mật, Vi Thiệu Huy chỉ cho đáp án này.
Mộc Vãn Tình không hài lòng lắm, nhưng miệng Vi Thiệu Huy rất chặt, không hỏi được gì. Chỉ nói một câu, theo tin tức của hắn, sát thủ của Niêm Hoa Lâu bị hao tổn bốn thành.