Ngươi có thể quần ẩu trên triều đình, xé tóc, hãm hại lẫn nhau, nhưng tuyệt đối không thể ám sát đối thù chính trị.
Một khi mở đầu, sẽ mất khống chế. Ai làm người đầu tiên, đó chính là kẻ thù chung.
Thứ Phụ nghe xong liền xanh mặt, tức giận nói: "Quận Chúa Thanh Bình, ngươi ăn nói lung tung như vậy cũng không tốt, mọi việc phải có chứng cớ."
Nha đầu chết tiệt này chịu thiệt thòi lớn như vậy, tính tình càng thêm lợi hại.
"Ta nói gì?" Mộc Vãn Tình vẻ mặt vô tội, "Ta không nói gì cả, là ngươi suy nghĩ nhiều, à, cũng có thể là có tật giật mình."
“Trong lời nói của ta có hàm ý, nhưng cũng không nói rõ ngươi là chủ mưu phía sau ám sát ta.”
Tuy rằng, nàng cũng không biết có phải hay không, nhưng Thứ Phụ nói chuyện khó nghe như vậy, không hố hắn thì hố ai đây, đúng không?
Nào, làm tổn thương lẫn nhau.
“Ngươi…” Thứ Phụ tức giận không nhẹ.
Mộc Vãn Tình căn bản không cho hắn cơ hội, quơ tay chạy, nói: "Thủ Phụ đại nhân, ta có chuyện muốn bàn với ngài.”
Câu nói của Thứ Phụ kẹt ở cổ họng, hung tợn trừng mắt nhìn bóng lưng Mộc Vãn Tình, tức giận đến đỏ bừng cả mặt.
Chúng thần nhìn thấy, càng thêm tin tưởng hắn làm.
Thứ Phụ có miệng khó biện, người ta cũng không nói rõ, hắn biện như thế nào?
Mẹ kiếp, Mộc Vãn Tình trải qua kiếp nạn trở về càng ngày càng mưu mô hơn.
Mộc Vãn Tình vừa lên triều đã giành trước đi ra khỏi hàng, "Hoàng thượng, thần có bản tấu, thần đi dạo một vòng, phát hiện một vấn đề…”
Trong lòng mọi người căng thẳng, đến rồi, đến rồi, không biết lần này nàng sẽ cắn ai.
Cũng đúng, lần này nàng chịu thiệt thòi lớn, nếu không đem người phía sau màn giết chết, khó tiêu đại hận trong lòng.
Ai ngờ, Mộc Vãn Tình căn bản không đề cập đến ân oán cá nhân.
"Ngân hàng tư nhân ở dân gian tốt xấu lẫn lộn, có một số nơi để lãi suất cao, hút máu và mồ hôi của bá tánh, thậm chí có người bị hại cửa nát nhà tan, ta nhìn thấy đủ loại bi kịch, trong lòng vô cùng khổ sở, suy đi nghĩ lại liền nghĩ ra một bộ kế hoạch giải quyết vấn đề này."
Mọi người:...
"Đề xuất của ta về việc thành lập một hệ thống ngân hàng toàn đế quốc để thay thế các ngân hàng tư nhân, quyền kiểm soát trực tiếp quy về triều đình, đảm bảo bằng uy tín của triều đình, uy tín không gì phá nổi, tồn vong cùng đế quốc, ngân hàng quốc hữu sẽ luôn tồn tại miễn là Đại Tề còn tồn tại một ngày."
Như một quả bom hạng nặng rơi xuống, rất nhiều người đều ngây ngẩn cả người.
Cái quái gì vậy? Ngân hàng quốc hữu? Đây là tranh làm ăn với ngân hàng tư nhân?
Hoàng thượng ngồi ở trên bảo tọa cao nhất, vẻ mặt kinh ngạc, hỏi: "Ý của ngươi, là triều đình mở ngân hàng?"
Mộc Vãn Tình thần sắc cực kỳ nghiêm túc, dâng một quyển tấu chương lên, nói: "Có thể hiểu thành như vậy, công dụng ngân hàng quốc hữu so với ngân hàng tư nhân rộng rãi hơn, quan trọng nhất là, không sợ đóng cửa, không sợ bị lừa gạt vơ vét tài sản, công bằng liêm chính, già trẻ không lừa gạt."
Kỳ thật, trước đó nàng cùng Hoàng thượng đã trao đổi thông qua, bây giờ chỉ là đi ngang qua sân khấu mà thôi.
Không ngoài dự đoán của nàng, rất nhiều triều thần đều đứng ra phản đối.
"Thần phản đối, triều đình tranh lợi với dân là tối kỵ."
Nguyên nhân phản đối rất đơn giản, có thể mở được ngân hàng tư nhân đều không phải người bình thường, đương nhiên có quan lớn ở sau lưng làm chỗ dựa vững chắc.
Dựa vào ngân hàng tư nhân hình thành chuỗi lợi ích, đem rất nhiều người đi vào lưới đã dệt sẵn.
Mở ngân hàng quốc hữu chẳng khác nào cướp tiền từ trong tay bọn họ.
Mộc Vãn Tình biết rõ điểm này, nhưng vẫn làm, "Sai, là vì bá tánh diệt trừ gian thương, bảo đảm an toàn tài sản của bá tánh.”
Thứ Phụ ha hả cười lạnh, nói: "Nói thì dễ nghe, ta thấy a, ngươi rõ ràng là lấy danh nghĩa triều đình để vơ vét của cải cho mình, Hoàng thượng, việc này tuyệt đối không thể, sẽ ảnh hưởng đến kết cấu buôn bán hiện nay, làm cho vô số người thất nghiệp.
"Một khi những người này thất nghiệp, sẽ tạo thành thời cuộc rung chuyển..."
Thứ phụ miệng ba ba nói một đống, ở trong miệng hắn, mở ngân hàng quốc hữu là xong rồi, đế quốc muốn vong, dù sao cũng là ý tứ này.