Mộc Vãn Tình dùng lý tranh luận, nàng đáp: "Ngươi cố hết sức ngăn cản, ta nghi ngờ ngân hàng tư nhân có cổ phần ngầm của ngươi.”
Đây là thao tác bình thường, quyền tiền giao dịch, ngươi trả tiền, ta làm chỗ dựa vững chắc cho ngươi, giúp ngươi giải quyết phiền toái.
Thứ Phụ đương nhiên không chịu nhận, "Nói bậy, ta là đang suy nghĩ cho triều đình, ngươi tuổi trẻ suy nghĩ sự tình quá mức đơn giản, hoàn toàn không để ý sống chết của người khác.”
Hắn nói: “Những người buôn bán đó cũng là người và là bá tánh của Đại Tề.”
Mộc Vãn Tình kỳ quái hỏi ngược lại, "Ta có nói là thủ tiêu ngân hàng tư nhân sao? Ta cho phép cạnh tranh công bằng, là ngân hàng này đang sợ? Hay là Thứ Phụ sợ?”
Thứ Phụ khí thổi râu trừng mắt, đáp: "Ngươi đây là càn quấy, thương nhân bình thường làm sao dám tranh lợi cùng triều đình?"
Mộc Vãn Tình nhìn hắn từ trên xuống dưới, "Ngươi kích động quá, không đúng, thật sự rất không đúng.”
Thứ Phụ tức giận đến độ miệng cũng lệch, "Ngươi…"
Hắn làm bộ vỗ trán, thân thể lung lay sắp đổ, một bộ sắp ngất đi.
Tay sai của hắn lập tức đứng ra đỡ lấy hắn, hung hăng nói: "Quận Chúa Thanh Bình ngươi có thể bớt nói một câu đi không, ngươi xem ngươi đem Thứ Phụ đại nhân tức giận thành cái gì rồi? Tức giận có vấn đề thì ngươi có chịu trách nhiệm không?"
Bọn họ dám đụng từ, Mộc Vãn Tình liền đập vào mặt bọn họ.
“Thứ Phụ năm nay đã sáu mươi hai tuổi, tuổi già sức yếu, tranh cãi với người ta vài câu đã ngất đi, ôi, ta nhìn rất không đành lòng, Hoàng thượng, ta hướng ngài cầu tình, thả Thứ Phụ đại nhân cáo lão hồi hương, để cho hắn sống thêm vài năm đi."
Hoàng thượng khóe miệng hơi nhếch lên, "Trẫm không nghĩ tới Thứ Phụ thân thể kém như vậy, ai, trách trẫm, trách trẫm, Thứ Phụ vẫn là..."
Thứ Phụ nghe đến đây sắc mặt kịch biến, vội vàng đứng thẳng người, nói: "Hoàng thượng, thân thể thần rất tốt, một chút tật xấu cũng không có, vừa rồi chỉ là...... Chưa ăn điểm tâm gây nên, thần vẫn còn muốn tiếp tục xuất lực vì triều đình."
Hoàng thượng từ trên cao nhìn xuống bọn họ tác quai tác quái, "Khí sắc khanh gia trông rất kém cỏi, lớn tuổi phải bảo trọng, trước tiên ở nhà tĩnh dưỡng một thời gian ngắn đi, trẫm cũng không muốn rơi vào tội danh hà khắc với lão thần."
Hắn chỉ nói tĩnh dưỡng, không có trực tiếp cho người ta lui sĩ, để lại đường sống, cũng không đến mức chó cùng rứt giậu.
Thứ Phụ nghiến răng ken két, gian nan nói: "Thần... tuân chỉ."
Giữ được núi xanh, không sợ không có củi đốt.
Mọi người hai mặt nhìn nhau, được rồi, Quận Chúa Thanh Bình vừa về kinh liền khai hỏa toàn bộ, trực tiếp đưa Thứ Phụ về nhà.
Như vậy vấn đề là, lần này Quận Chúa Thanh Bình gặp chuyện không may, là do Thứ Phụ làm ra sao?
Ngân hàng quốc hữu cũng không có khả năng được phê duyệt ngay lập tức, sau khi lui triều, mọi người cũng không vội trở về, nhóm năm nhóm ba kết bạn ăn cơm.
Ăn cơm là giả, thương lượng mọi chuyện vừa xảy ra mới là thật.
Bọn họ luôn cảm thấy thế đạo này sắp thay đổi rồi.
Người của Hộ Bộ đều ngóng trông, chờ Mộc Vãn Tình trở về.
Nhưng, đến chạng vạng cũng không đợi được Mộc Vãn Tình.
Lúc này, Mộc Vãn Tình đang đi hoàng cung, cùng Đỗ Thiếu Huyên thỉnh an Thái hậu, báo cáo hôn sự của bọn họ.
Thái hậu lôi kéo tay nàng lải nhải nửa ngày, thái độ cũng trở nên hòa ái dễ gần, cảm giác không thích trước kia giống như chưa bao giờ tồn tại.
Mộc Vãn Tình không quan tâm, người khác thích hay không thích đều không ảnh hưởng đến nàng.
Nhưng miệng nàng vẫn ngọt ngào nịnh nọt một phen, dỗ Thái hậu rất vui vẻ.
Hai người lại đi Dưỡng Tâm điện, cùng phụ tử Hoàng thượng ăn bữa cơm công tác.
Thiên gia ăn cơm tự có quy củ, Mộc Vãn Tình cũng không quản nhiều như vậy, gọi món mình thích ăn, đậu hũ kho tàu vị gà, cá dưa chua, rau xanh xào, canh nấm đậu hủ, ba món ăn một canh vô cùng đơn giản.
Nàng cũng không cần người hầu hạ ăn cơm, muốn ăn cái gì tự mình gắp.
Thịt kho tàu mềm mại thơm ngon, ngọt mà không ngấy, Mộc Vãn Tình gắp hết miếng này đến miếng khác.
Đỗ Thiếu Huyên còn đang giữ đạo hiếu, chỉ ăn đồ chay, đậu hũ kho tàu vị gà không khác gì thịt, hắn liên tiếp ăn vài miếng.