Đại Hoàng Tử thấy thế, cũng nhịn không được mà ăn một miếng, hắn luôn cảm thấy không ăn sẽ bị bọn họ cướp sạch!
Quả nhiên, ăn cơm cần nhiều người mới náo nhiệt.
Ăn uống no đủ, hoa quả tráng miệng được đưa lên, Đỗ Thiếu Huyên chọn một quả đỏ nhất cho Mộc Vãn Tình.
“Hoàng thượng, ngày mốt ta sẽ lên đường trở về, ngài cần phải giúp ta bảo vệ Tình Nhi thật tốt.”
Đại Hoàng Tử nghe xong có chút sửng sốt, hỏi: "Biểu thúc còn muốn về Tây Lương?”
Mới đến kinh thành hai ngày đi, vội vã như vậy làm sao chịu được?
Đỗ Thiếu Huyên khẽ nhíu mày, "Hai nước Tây Lương Bắc Sở đã động thủ, ta hoài nghi ám sát Vãn Tình chỉ là một khâu trong kế hoạch bọn họ, ta phải mau chóng chạy về biên quan, gặp chiêu phá chiêu.”
Hoàng thượng rất hài lòng, tuy rằng tiểu tử này dính phải nhi nữ tình trường, nhưng cũng không lơ là chuyện chính, luôn lấy quốc sự làm trọng, "Biểu đệ vất vả rồi.”
“Bảo vệ đế quốc là tín ngưỡng của Đỗ gia ta, trăm năm qua vẫn giữ vững.” Đỗ Thiếu Huyên trong lòng có tín niệm, nói năng có khí phách, “Có nước mới có nhà, ta tuyệt đối không để kẻ thù bên ngoài bước vào biên quan một bước.”
Hoàng thượng vỗ vỗ lưng hắn, phi thường cao hứng, biểu đệ nhà mình là một người đáng tin cậy.
“Ngươi yên tâm đi, Quận Chúa Thanh Bình ở kinh thành, không ai dám động đến một ngón tay của nàng, ngày khác ta chủ hôn cho các ngươi.”
Đỗ Thiếu Huyên mừng rỡ, nói: "Tạ ơn Hoàng thượng.”
Mộc Vãn Tình ăn cơm trưa xong thì ra khỏi hoàng cung, không đi Hộ Bộ, mà đi Vạn Phương viên ở ngoại ô.
Đây là một tòa trang viên hoàng thất, xa hoa lộng lẫy.
Nàng lặng lẽ đi vào, hạ nhân nghênh đón nàng tới chính viện, Đại Công Chúa vẻ mặt ngây thơ vừa nhìn thấy nàng ánh mắt liền sáng lên, nói: "Thanh Bình tỷ tỷ, ngươi rốt cục đã tới a."
Mộc Vãn Tình chắp tay, cười dài hỏi, "Tham kiến Đại Công Chúa, mọi người đã tới chưa?"
Đại Công Chúa kích động mặt đỏ bừng, "Đến rồi, đã làm theo phân phó của ngươi, phu nhân quan tứ phẩm trở lên, phu nhân gia tộc người có tiền trong thành, mấy người cũng có không ít tiền đều được ta mời tới."
“Phu nhân Thứ Phụ cũng tới?”
“Đến rồi.” Đại Công Chúa mở tiệc ngắm hoa, ai dám không nể tình?
“Làm tốt lắm.” Mộc Vãn Tình khen một câu, mặt mày hơi nhướng lên, lộ ra một cỗ tà khí nhàn nhạt, nàng nói tiếp: “Tiếp theo đến phiên ta lên sân khấu biểu diễn.”
Đại Công Chúa hưng phấn hai mắt tỏa sáng, lần đầu tiên trong đời nàng làm chuyện như vậy, kích động không thể tự chủ chính mình…
Vạn Phương Viên, núi giả khúc khủy, nước chảy róc rách, tựa như lâm viên Tô Châu, cảnh đẹp ý vui, đứng ở góc độ nào thưởng thức đều đẹp như tranh vẽ.
Lê hoa như tuyết, một trận gió thổi qua, như sau một hồi mưa cánh hoa, đẹp như mộng như ảo.
Dưới tàng cây hoa, hai hàng ghế cao trái phải chỉnh tề ngăn nắp, mỗi một bàn cao hơn đều có một hộp điểm tâm, các nữ quyến có thể tùy ý hưởng dụng.
Vị trí của mấy vị phu nhân Thượng Thư rất gần nhau, có người không nhịn được tò mò hỏi: "Đại Công Chúa sao lại đột nhiên mời chúng ta tới ngắm hoa?"
Đây là lần đầu tiên Đại Công Chúa lấy danh nghĩa của mình tổ chức yến hội, xem như mới vào giới xã giao đi.
Bất quá, thông thường là do trưởng bối hoàng thất dẫn dắt tiến vào vòng tròn.
“Đại Công Chúa của chúng ta là một người có năng lực, đều biết tổ chức báo chí, tổ chức một bữa tiệc cũng rất bình thường.”
“Hoàng thượng cũng quá sủng ái Đại Công Chúa đi.”
“Trưởng nữ mà.”
Mà bên kia, các thiếu nữ quý tộc rải rác ngồi
ở các nơi, ngồi trên mặt đất, ăn uống trà bánh, nhìn xem tin tức, tâm sự bát quái, khoái hoạt như thần tiên.
“A, lại mới mở một nhà hàng buffet cao cấp, lẩu, thịt nướng, đồ ngọt, đồ uống, món chính, cái gì cũng có, hôm nào chúng ta đi ăn thử đi.”
Đều là cô nương trẻ tuổi, có tiền có thời gian, thích nhất là những đồ chơi mới mẻ.
“Một người hai lượng bạc, ăn ngon, nhưng phải hẹn trước, vị trí có hạn, tới trước được trước.”
“Phiền toái như vậy a.”
“Chuyện thú vị như vậy, đương nhiên phải đi thử xem.”
Mọi người ngẫm lại cũng đúng, người khác đều đi, chỉ ngươi không đi, sẽ không có đề tài chung, còn có thể bị hoài nghi không có tiền.