Sau Khi Lưu Đày, Địa Vị Của Ta Cực Cao (Dịch Full)

Chương 1053 - Chương 1053.

Chương 1053. - Chương 1053. -

Mọi người nghe đến đây ánh mắt đều phát sáng lên, nội tâm rục rịch, cái này cũng quá tốt đi.

“Các vị đang ngồi đây đều là nữ nhân, nữ nhân sinh tồn vốn không dễ, mà tiền là lực lượng của một người.” Mộc Vãn Tình rất am hiểu mê hoặc lòng người, nàng nói tiếp: "Thứ các ngươi mua chính là một phần cơ duyên tuyệt xử phùng sinh*."

(*): Phục hồi sau một tình huống dường như không thể

Mọi người điên cuồng động tâm, muốn mua, nhất định phải mua!

Khóe miệng Mộc Vãn Tình cong lên, "Đúng rồi, nhóm người đầu tiên mua trái phiếu, ta còn có thể đưa tặng một phần dịch vụ thanh toán tài sản.”

Mọi người nghe không hiểu, "Đây là dịch vụ gì?"

"Có thể để lại một danh sách đồ của hồi môn ở ngân hàng chúng ta, nếu như hoà ly, nhà phu quân không biết xấu hổ không trả đồ của hồi môn, có thể mời ngân hàng chúng ta ra mặt giải quyết." Mộc Vãn Tình nhìn biểu tình một lời khó nói hết của mọi người, ha ha cười, nói thêm, “Đương nhiên, tất cả mọi người đều là người có phúc, sẽ không gặp phải loại chuyện này, ta chỉ là đề phòng vạn nhất.”

Không thể không nói, mỗi một câu của Mộc Vãn Tình đều đi vào trong lòng mọi người.

“Quận Chúa Thanh Bình, thật sự là nặc danh? Thật sự an toàn sao?”

Mộc Vãn Tình thu hồi nụ cười, nghiêm mặt nói, “Ta dùng danh nghĩa của mình cam đoan.”

Tuy rằng mọi người có những cái nhìn khác nhau về nàng, nhưng công lao cùng tài hoa của nàng là thứ mà bất luận kẻ nào cũng không thể phủ nhận.

Nàng có giá trị uy tín cá nhân rất cao.

Các thiếu nữ đều không có tư cách tham dự, kinh ngạc nhìn dáng vẻ tự tin thong dong của Quận Chúa Thanh Bình, hâm mộ không thôi.

Cả người nàng đều tỏa sáng, bọn họ rất muốn trở thành người như vậy.

Một phu nhân tuổi trẻ khác nhẹ giọng hỏi, "Vậy, nếu có nhu cầu cấp bách cần tiền, không đến kỳ không thể lấy tiền sao?"

"Có thể rút trước, nhưng lợi tức chỉ có thể tính theo một ly, danh ngạch có hạn, tới trước được trước, nhận mua hết mới thôi."

Một phu nhân ốm yếu tái nhợt hỏi: "Nếu như, người tiết kiệm tiền qua đời thì sao?"

Mộc Vãn Tình nhìn nàng, nói: "Chỉ định người thừa kế tới lấy, chúng ta dùng mật mã và con dấu, người khác không thể biết được.”

Phu nhân ốm yếu kia hít sâu một hơi, "Vậy ta gửi năm vạn, hạn mười năm, để lại cho nữ nhi của ta làm đồ của hồi môn.”

Đây là tức phụ Lễ Bộ Thị Lang, xuất thân từ phú thương Tôn gia ở Giang Nam, trong nhà có trăm vạn.

Đáng tiếc, sau khi sinh nữ nhi thân thể nàng càng ngày càng kém, cũng không biết có thể chống đỡ đến khi nữ nhi trưởng thành hay không.

Nàng không thể không vì nữ nhi để lại đường lui, có cha dượng thì có nương kế, ha ha, trong nhà còn có một biểu muội đang chờ thượng vị đây.

Mộc Vãn Tình khẽ gật đầu, "Có thể."

Nàng tìm một phòng khách yên tĩnh làm phòng làm việc, một đối một tự thân phục vụ.

Tôn thiếu phu nhân nói gửi năm vạn trước mặt mọi người, nhưng kỳ thật lặng lẽ gửi hai mươi vạn.

"Ngày mai ta sẽ đưa danh sách của hồi môn lại đây, xin Quận Chúa phí tâm nhiều."

“Khách khí, ngươi...” Mộc Vãn Tình thấy nàng nói mấy câu liền thở hồng hộc, không nhịn được khuyên nhủ, "Tìm thái y xem cho kỹ đi."

"Ta mấy năm nay bị người hạ thuốc tổn thương căn bản, chỉ là chịu đựng cuộc sống mà thôi, duy nhất không yên lòng chính là nữ nhi." Tôn thiếu phu nhân tràn đầy không cam lòng, "Ta nguyện ra mười vạn, cầu Quận Chúa che chở tiểu nữ lớn lên."

Mộc Vãn Tình trầm ngâm, tay nàng không vươn được tới hậu viện, "Mười vạn đổi một suất vào trường kỹ thuật hoàng thất."

Tôn thiếu phu nhân mừng rỡ: "Đa tạ Quận Chúa."

Có vị trí này, nàng có thể làm rất nhiều chuyện.

Mọi người từng người từng người lẻn vào, hoặc nhiều hoặc ít đều gửi chút ít.

Có người không chỉ gửi tiền riêng, còn gửi cả phần tiền công khai.

Phu nhân quan viên còn có thể khắc chế một chút, nhưng những thái thái nhà có tiền liền ra tay không kiêng dè, nhất là thái thái thương nhân muối, một người có thể gửi tới năm mươi vạn, đây là tiền công, sợ đặt ở nhà sẽ dần hao bớt, để ở đây thì có thể lưu lại đường lui, hoàn mỹ.

Bình Luận (0)
Comment