Mộc Vãn Tình xem như thấy được tài lực của phu nhân kinh thành, một buổi chiều liền bán đi năm trăm vạn trái phiếu.
Nàng đi ra hành lễ với mọi người, "Trái phiếu đã bán xong, cảm ơn mọi người đã ủng hộ."
Mọi người đều đứng lên đáp lễ.
Phu nhân Thứ Phụ còn đang do dự nghe vậy ngây ngẩn cả người, "Đã không còn?”
Không phải chứ, nàng còn chưa mua mà!
Vừa rồi còn đang cân nhắc, không muốn ủng hộ kẻ địch của phu quân, nhưng lúc này lại giống như bỏ lỡ một trăm triệu.
Mộc Vãn Tình cười nói, "Chờ kỳ sau đi, ngày một tháng sau xin mời tới sớm."
Động tĩnh lớn này tự nhiên không giấu được.
Chờ các phu nhân về đến nhà liền truyền ra, chờ các quan viên biết đã không còn kịp rồi.
Mẹ kiếp, một đám người chỉ biết hố phu quân.
Nam nhân ở phía trước liều mạng ngăn cản, nữ nhân ở phía sau thì tặng đầu người, không đúng, là tặng tiền cho Mộc Vãn Tình! Hơn nữa còn là số tiền lớn!
Một chiêu rút củi dưới đáy nồi này thật sự là thiếu đạo đức! Nắm lấy yếu điểm của bọn họ!
Đêm đó, hậu viện rất nhiều nhà đều 'cháy', ầm ĩ long trời lở đất.
Nhưng ầm ĩ thì ầm ĩ, có thể làm sao bây giờ?
Chính thê đều là môn đăng hộ đối với gia đình, thân phận cao quý, cũng không thể bởi vì chuyện này mà thôi chứ? Phía thông gia cũng không phải ăn chay.
Bọn họ nhiều lắm là mắng vài câu, đánh cũng không dám đánh.
Có một số nữ nhân biết ăn nói thậm chí thuyết phục nam nhân nhà mình, tồn chút tiền để lại đường lui, tính thế nào cũng đáng giá.
Quan trường hiểm ác, nói không chừng ngày nào đó bị xét nhà, có trái phiếu ở đây, sẽ có thêm một đường cơ hội.
Dù sao, tiền cũng đã tiêu hết rồi, còn có thể làm gì? Có bản lĩnh thì đi đòi hỏi Quận Chúa Thanh Bình đi.
Có một số người cứng rắn không tin tà, chạy tới chào hỏi Mộc Vãn Tình, yêu cầu trả lại tiền.
Cái này chọc phải tổ ong vò vẽ rồi, Mộc Vãn Tình dỗi bọn họ tới hoài nghi nhân sinh, làm bọn họ hận không thể tìm lỗ chui vào.
“Tiêu tiền còn muốn trả lại tiền, mặt của ngươi sao lại dày như vậy? Chỉ bằng ngươi là quan viên là có thể tùy ý làm bậy, chức quan của ta cao hơn ngươi, ta có kiêu ngạo vậy sao?”
"Người khác còn chưa nhảy ra, chỉ có ngươi không nói quy củ như vậy, là nghèo rồi sao? Hay là cố ý gây rối? Là đối nghịch với triều đình, hay là muốn đối nghịch với Hoàng thượng?"
“Hơn nữa, đây là tiền Tôn phu nhân gửi, muốn trả muốn đòi đều phải tự nàng đến, đây là quy củ của ngân hàng.”
Mộc Vãn Tình đương nhiên là nửa bước không nhường, còn buộc tội mấy quan viên càn quấy, Hoàng thượng đương triều liền giáng chức quan của bọn họ.
Thái độ của Hoàng thượng rõ ràng như vậy, những người khác lại \đắn đo, không thể không bóp mũi nhận chuyện.
Trải qua lần này, chuyện xây dựng ngân hàng cứ như vậy thuận lợi vượt qua cửa ải.
Phản đối? Quên đi, tiền của bọn họ vẫn còn trong tay Mộc Vãn Tình.
Dù thế nào, cũng không thể gây khó dễ với tiền.
Chọc giận nàng, ai biết nàng có thể làm ra chuyện gì, dù sao nàng cũng không biết xấu hổ!
Các nữ quyến quan sát đều âm thầm thở phào nhẹ nhõm, Quận Chúa Thanh Bình quả nhiên là người giữ lời hứa, nói một là một, nói hai là hai.
Không chỉ đứng vững trước áp lực, mà còn không lộ bí mật.
Bởi vì phục vụ riêng tư một đối một, các nàng lén gửi bao nhiêu, chỉ có mình và Mộc Vãn Tình biết, miệng Mộc Vãn Tình rất nghiêm, hơn nữa đặc biệt cường thế, lại có Hoàng thượng làm chỗ dựa, ai cũng không thể động đến nàng.
Các nữ quyến đều rất hài lòng, nếu không, lại gửi thêm vào?
Các nàng quay đầu thổi gió bên gối*.
(*):Người ta thường ví lời nỉ non của vợ bên tai chồng là thổi gió bên gối. Tuy chỉ là một trận gió nhỏ nhưng lại có sức công phá rất lớn, có tính quyết định thành bại rất cao trong một số sự việc.
Lực sát thương chiêu thổi gió bên gối của đương gia chủ mẫu vẫn rất lớn, rất nhanh, những quan viên này liền ngầm đồng ý việc này, còn ám chỉ có thể nhận mua thêm một chút.
Chỉ dựa vào ăn lãi suất là có thể nuôi sống cả nhà, còn không cần tốn thời gian cùng tinh lực kinh doanh, bớt việc a.