"Đến." Vừa dứt lời một tiểu tử mập mạp nhanh chóng chạy vào phòng phỏng vấn.
Mộc Vãn Tình nhìn qua, nhất thời biến sắc, người bên cạnh thấy thế, nhẹ giọng hỏi, "Quận Chúa, có gì không đúng sao?"
Mộc Vãn Tình mím môi, "Đi điều tra, cuộc thi lần này có bao nhiêu Hoàng Tử Ngọc?"
Kết quả rất nhanh liền đi ra, "Chỉ một người."
Mộc Vãn Tình nhíu mày, "Tạm dừng phỏng vấn, mang Hoàng Tử Ngọc đến cho ta, đúng rồi, gọi cả Phương Tư Nghiệp tới.”
Phương Tư Nghiệp nghe thấy nàng gọi vội vàng đến, hỏi: "Quận Chúa, đã xảy ra chuyện gì? Sao lại ngừng phỏng vấn?
Mộc Vãn Tình ấn ấn trán, trả lời hắn, "Có sơ suất…"
"Quận Chúa, Hoàng Tử Ngọc tới."
Hoàng Tử Ngọc bị dẫn vào, nơm nớp lo sợ hành lễ với hai người.
Mộc Vãn Tình cầm lấy bảng báo danh nhìn vài lần, "Hoàng Tử Ngọc, ngươi là nhi tử thứ xuất của thương nhân muối, phải không?"
Hoàng Tử Ngọc đã học qua quy củ, thành thật trả lời: "Hồi Quận Chúa, vâng."
Mộc Vãn Tình cũng không nói nhiều, trực tiếp lấy ra một bài thi, "Ngươi làm bài thi này đi."
Hoàng Tử Ngọc thấy thế trợn tròn mắt, có chút không hiểu hỏi: "A, cái gì?" Không phải nói phỏng vấn sao?
Mộc Vãn Tình đưa tay chỉ vào bàn bên cửa sổ, "Ngồi ở đây làm bài thi."
"Vâng."
Thời gian một chén trà nhỏ, bài thi vẫn trống trơn, Phương Tư Nghiệp nhìn thấy toàn bộ, sắc mặt xanh mét.
Hắn rốt cuộc nhịn không được nữa, "Đây là bài thi tuyển sinh, ngươi không phải vừa mới thi qua sao?"
"Ta…" Sắc mặt Hoàng Tử Ngọc đại biến, quỳ xuống, "Quận Chúa tha mạng, là phụ thân ta an bài."
Phương Tư Nghiệp tức điên rồi, lại mạo danh người khác tham gia cuộc thi! Đây là gian lận a, thật to gan.
Cũng không biết có bao nhiêu người cuốn vào. "Tra, tra rõ."
Mộc Vãn Tình thở dài một hơi, nàng vừa đề phòng lại để ý rõ, nhưng vẫn không tránh khỏi rủi ro được, thời đại không có ảnh thật sự khó khăn.
Nàng có nên mở một khóa học mới không, vẽ chân dung?
Ngay cả hiện đại cũng không thể ngăn chặn.
Kỳ thật, loại chuyện này không khó tra, tâm lý Hoàng Tử Ngọc yếu ớt, vừa hỏi liền nói ra rất nhiều chi tiết.
Thiên tư của hắn không đủ thông minh, vì bảo đảm thi đậu, phụ thân hắn tìm một người thi giúp.
Nhà bọn họ không thiếu nhất chính là tiền, lấy tiền đập vào làm đối phương nguyện ý.
Không riêng gì hoàng thất, còn có vài nhà cũng cuốn vào.
Mọi chuyện đều nháo lớn, nghị luận sôi nổi, nói cái gì cũng có, còn có người âm thầm bỏ đá xuống giếng.
Mộc Vãn Tình làm chủ sự giám thị, chủ động thỉnh tội ngay trên triều, nhóm Ngự Sử nhao nhao đứng ra chỉ trích nàng.
Hoàng thượng phạt nàng nửa năm bổng lộc, quay đầu lại để cho Thái hậu thưởng nàng châu báu trang sức, cho nên, đối với Mộc Vãn Tình ảnh hưởng không lớn.
Đương nhiên, người liên quan một cái cũng trốn không thoát.
……
Đến năm mới, Mộc Vãn Tình cầm một đống tư liệu cầu kiến Hoàng thượng.
"Một năm này nhân khẩu tăng trưởng 200%?" Hoàng thượng bị số liệu này chấn trụ, mức độ tăng lên có điểm khoa trương a.
Mấy năm trước tai nạn thường xuyên xảy ra và nguyên nhân chiến tranh, dân số giảm mạnh, cho nên, hắn vẫn luôn nghỉ ngơi lấy lại sức.
Nhưng không ngờ hiệu quả lại tốt như vậy.
Mộc Vãn Tình lại không bất ngờ chút nào, nói: "Theo khoai tây ngô mở rộng, tất cả mọi người có thể ăn no, thân thể khỏe mạnh khả năng sinh sản cũng tăng lên.”
Khi đói đến độ sắp chết đói rồi, ai còn có tâm tư tạo người chứ.
“Ngài chịu áp lực cực lớn cổ vũ quả phụ tái giá, thả cung nữ, sinh nhiều miễn thuế, cũng là nguyên nhân nhân khẩu tăng nhiều.”
"Thứ hai, số nữ nhi bị chết đuối đã giảm đáng kể, ít hơn ở các khu vực khác, ngoại trừ những khu vực cực kỳ hẻo lánh và nghèo đói."
Có thể ăn no mặc ấm, nuôi thêm một cái miệng cũng không tính là gì, quan trọng là, nữ nhi cũng có thể đi học làm quan, cũng có thể đi làm nữ công, có thể mang đến cho gia đình lợi nhuận thật lớn.
Quan phủ địa phương cũng đang cực lực đả kích dìm chết nữ nhi, một khi phát hiện ngoài ý muốn là cả nhà bị phạt.
Ngươi không muốn nuôi cũng được, đưa đến Nhân Tế Đường đi.
Một khi vào Nhân Tế Đường, được đế quốc phụng dưỡng, là người của đế quốc, hoàn toàn cắt đứt thân sinh, không còn liên quan.