Chương 1060:
Nhân Tế Đường hao phí rất lớn, cho nên, cũng tiếp nhận quyên tặng của các bên.
Hàng năm Mộc Vãn Tình đều đập hơn trăm vạn vào Nhân Tế Đường, chính là tận sức nuôi sống những nữ nhi này, dạy mấy đứa nhóc tri thức và các loại kỹ năng, ngoài ra còn dạy đạo lý làm người.
Từ nhỏ bồi dưỡng tính cách độc lập tự cường, cùng với kỹ năng cơ bản có thể giúp cho các nàng độc lập.
Nữ công, trù nghệ, quản gia, số học luôn có một loại thích hợp với ngươi.
Hiện nay thương mại cực kỳ thịnh vượng phát đạt, phố ăn vặt nở hoa khắp nơi.
Công nghiệp càng phát triển nhanh chóng, ngành dệt may càn quét cả đế quốc, còn kéo theo các ngành khác.
Cho nên, những hài tử Nhân Tế Đường này không lo không tìm được việc làm, chỉ cần làm tốt là có thể nuôi sống chính mình, lại tìm một công nhân làm bạn lữ, tạo thành gia đình nhỏ của mình, sinh mấy hài tử đáng yêu, lộ tuyến của các nàng đã được quy hoạch rõ ràng.
Nếu có hài tử đặc biệt thông minh, có thể thi vào trường kỹ thuật hoàng thất, một khi thi đậu, tiền đồ không cần lo.
Điều này khiến cho tất cả mọi người thấy được hy vọng.
Vài nguyên nhân cộng lại, dân số bùng nổ cũng là bình thường.
Trong lòng Hoàng thượng tràn đầy vui mừng, thái bình thịnh thế mà hắn muốn cách càng ngày càng gần.
Đúng lúc này một đạo thanh âm kinh hoàng thất thố mãnh liệt vang lên, "Hoàng thượng, Hoàng thượng."
Thái giám tổng quản từ trước đến nay trầm ổn bây giờ lại mang vẻ mặt sợ hãi, như là đã xảy ra đại sự gì, nhưng khi nhìn thấy Mộc Vãn Tình thì kịp thời câm miệng.
Mộc Vãn Tình thức thời đứng lên, nói: "Vậy thần xin cáo lui trước."
"Ngươi lưu lại." Tim Hoàng thượng run lên, có loại dự cảm không tốt, "Nói."
Hốc mắt Thái Giám tổng quản đỏ bừng, "Đại Hoàng Tử bị nhiễm đậu mùa, sốt cao không ngừng."
Không khí như đọng lại, đầu Mộc Vãn Tình mơ hồ, không thể tin vào tai mình. Đậu mùa?
“Hoàng thượng.” Trong tiếng thét chói tai của Thái Giám tổng quản, thân thể Hoàng thượng ngã về phía sau......!
Hoàng thượng tức giận công tâm té xỉu, điều này làm cho bầu trời hoàng cung càng thêm một tầng bóng ma.
Chờ đến lúc Thái hậu chạy tới, Hoàng thượng đã tỉnh, giãy dụa đứng lên muốn đi thăm nhi tử.
“Hoàng thượng, người không thể đi.” Thái hậu cật lực ngăn cản hắn, nói tiếp: “Người từ nhỏ sức yếu, căn bản không biết đậu mùa, người là vua của một nước, không thể dễ dàng mạo hiểm.”
Người chưa từng mắc bệnh đậu mùa là dễ lây nhiễm nhất, nàng đau lòng cho nhi tử.
Đại Hoàng Tử là hoàng tử duy nhất, vạn nhất chịu không nổi, đó là đả kích mang tính hủy diệt.
Nhưng nếu là Hoàng thượng mà bị lây nhiễm đậu mùa, hoàng triều Đại Tề cũng muốn sụp theo.
Bệnh đậu mùa này vô cùng đáng sợ, hơn nữa tỷ lệ tử vong rất cao, mỗi lần bùng phát đều làm cho người ta sợ mất mật.
Hoàng thượng sắc mặt tái nhợt đáng sợ, "Nó là nhi tử duy nhất của trẫm, không có một người tọa trấn là không được.”
“Vậy cũng không quan trọng bằng ngươi." Thái hậu yêu thương chất tử nhất, lúc này trong lòng đương nhiên có kinh sợ bất an, nhưng, nàng còn phải lấy đại cục làm trọng.
Trong đầu nàng hiện lên một thân ảnh, "Bảo Hi phi tự mình đi chăm sóc nhi tử.”
Hoàng thượng hơi nhíu mày, Hi phi? Nàng làm sao biết chăm sóc người khác?
“Nàng ta là thân mẫu, cho dù ở một bên nhìn, cũng có thể mang đến cho hài tử một tia an ủi.” Thái hậu lớn tuổi, nhiều khi lực bất tòng tâm, “Có nàng ta trông chừng ta càng yên tâm, dù sao nàng cũng sẽ không hại con ruột của mình.”
Hoàng thượng ngẫm lại cũng đúng, lại không cần nàng tự mình động thủ, chỉ cần động miệng là được. “Thôi, để Hi phi qua đi.”
Hắn uống một chén trà, để cho mình tỉnh táo lại, nói: "Truyền ý chỉ trẫm, phong tỏa đông cung, bất luận kẻ nào cũng không được ra vào.
Bảo tất cả thái y chạy tới Đông Cung cứu chữa Đại Hoàng Tử, nếu Đại Hoàng Tử có chuyện không hay xảy ra, bọn họ cũng đừng nghĩ sống sót."
Mọi chuyện liên quan đến đứa nhi tử duy nhất của mình, người ôn hòa hơn nữa cũng tức giận.
"Để Ô Y vệ tra rõ việc này, ta không nghe nói kinh thành có án lệ bệnh đậu mùa, Đại Hoàng Tử đang yên đang lành làm sao có thể lây nhiễm bệnh đậu mùa?"