Sau Khi Lưu Đày, Địa Vị Của Ta Cực Cao (Dịch Full)

Chương 1063 - Chương 1063.

Chương 1063. - Chương 1063. -

Hoàng thượng có chút sửng sốt, “Thật sao?”

Mộc Vãn Tình biết lúc này cần một người ổn định lòng quân, có phân lượng, có quyền lên tiếng, có uy tín, người này vốn nên là ba người đứng đầu trong cung đảm nhiệm, vấn đề là một người già, một người yếu, Hoàng hậu phế đi.

“Thật sự, Đại Hoàng Tử đối với ta mà nói rất quan trọng, ta hy vọng hắn khỏe hơn bất cứ ai.”

Hoàng thượng mấp máy miệng, đè nén cảm xúc lăn lộn, "Trẫm biết, ngươi là người trung thành nhất.”

Trên đời không có chuyện tuyệt đối, từng bị đậu không có nghĩa là một chút nguy hiểm cũng không có, đến lúc đó Mộc Vãn Tình đứng ra, đặc biệt khiến cho người ta cảm động.

Chưa chắc là trung thành, nhưng Mộc Vãn Tình dám liều mạng, nàng coi trọng bản thân nhất, không thể hy sinh bản thân để giúp đỡ người khác.

“Đúng rồi, ta từng nghe nói cỏ lác có thể chữa bệnh đậu mùa, thật giả không biết, ngài giúp ta chuẩn bị một chút.”

Trước kia nàng có xem qua một bộ phim truyền hình, khi Khang Hy bị đậu mùa thì dùng loại thuốc này chữa khỏi, thật giả quỷ mới biết được.

Nhưng chỉ cần có một cơ hội, nàng đều muốn thử một lần.

Đây cũng là suy nghĩ của Hoàng thượng, "Ngươi yên tâm."

Mộc Vãn Tình không phải tùy tiện đi vào, mà là chuẩn bị đầy đủ, khẩu trang, quần áo phòng hộ, thuốc khử trùng, xà phòng, các loại nguyên liệu nấu ăn.

Nàng vũ trang đầy đủ bước vào Đông Cung, còn dẫn theo vài thủ hạ đi vào.

“Bảo trọng.” Phía sau truyền đến giọng nói lo lắng của Hoàng thượng.

Mộc Vãn Tình vẫy vẫy tay, "Yên tâm đi, vận khí của ta từ trước đến nay rất tốt."

Nàng bước vào Đông Cung, đã bị một cỗ mùi hun thiếu chút nữa phun ra, mùi mồ hôi, mùi thuốc, mùi nôn mửa trộn lẫn cùng một chỗ, có thể nói là vũ khí sinh hóa.

Đại Hoàng Tử gầy yếu hai mắt nhắm chặt nằm ở trên giường, đắp chăn thật dày, đầu đầy mồ hôi, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng.

Bốn phía vây đầy thái y cùng hạ nhân, không khí áp lực mà lại khẩn trương.

Mộc Vãn Tình hơi nhíu mày, nói: "Mở cửa sổ ra, thông gió."

Thái y nhanh chóng ngăn cản, "Tuyệt đối không được, người bị bệnh không thể trúng gió, dễ ngoại tà xâm thể."

Đại Thái Giám theo nàng vào cao giọng nói, "Hoàng thượng khẩu dụ, tất cả công việc ở Đông Cung do Quận Chúa Thanh Bình an bài, mọi người nghe theo mệnh lệnh của nàng."

Tâm tình thái y có chút phức tạp, nhưng không thể không nói, có người làm chủ sự, tất cả mọi người có thể thoải mái hơn một chút, phương án trị liệu cuối cùng có người gánh, không cần tranh tới tranh lui, tranh không ra được kết quả.

Áp lực bị chia sẻ, xảy ra chuyện cũng có người chắn ở phía trước.

Mở cửa sổ, không khí lưu thông, mùi lạ trong phòng xua tan không ít.

Mộc Vãn Tình đi lên, tay đeo găng tay sờ trán Đại Hoàng Tử, vẫn rất nóng.

“Cơn sốt này sao còn chưa hết? Để lâu sẽ làm hỏng đầu óc.”

Áp lực của thái y rất lớn, "Chúng ta đã cho thuốc uống, dược hiệu không nhanh như vậy."

"Ta mang rượu đến." Mộc Vãn Tình tiện tay gọi mấy cung nữ, "Ngươi, ngươi, đến lau người cho Đại Hoàng Tử."

Nàng còn lấy ra một túi băng đặt ở trán Đại Hoàng Tử, Đại Hoàng Tử có thể là do băng lạnh mà bừng tỉnh, khó khăn mở to mắt, ngơ ngác nhìn người trước mắt ăn mặc kín mít chỉ lộ ra một đôi mắt.

“Thanh Bình tỷ tỷ, là ngươi sao?”

Mộc Vãn Tình cực kỳ khiếp sợ, "Lợi hại, ta gói thành như vậy ngươi cũng có thể nhận ra ta sao?"

"Ta bị đậu mùa, ngươi mau ra ngoài, nguy hiểm."

Hắn nghe nhiều lời phụ hoàng nói, cái gì mà Mộc Vãn Tình là thần tử trăm năm khó gặp, có nàng giống như được thiên quân vạn mã, Đại Tề không thể không có nàng.

Cho dù ý thức của hắn không rõ, cho dù hắn chỉ là một hài tử, vẫn theo bản năng muốn bảo vệ nàng.

Mộc Vãn Tình ngơ ngẩn, mục đích nàng đi vào không thuần khiết.

Nhưng lời nói phát ra từ bản tâm của tiểu hài tử làm cho nội tâm nàng nổi lên gợn sóng, là một hài tử tốt!

Mộc Vãn Tình sờ sờ đầu hắn, nói: "Đại Hoàng Tử, ngươi muốn ăn gì? Ta làm cho ngươi, đây chính là đãi ngộ mà Hoàng thượng cũng không có nha.”

Nàng không an ủi hắn, mà nói chuyện như bình thường, ngữ khí nhu hòa.

Bình Luận (0)
Comment