Sau Khi Lưu Đày, Địa Vị Của Ta Cực Cao (Dịch Full)

Chương 1066 - Chương 1066.

Chương 1066. - Chương 1066. -

Mỗi lần hắn mở mắt ra là có thể nhìn thấy nàng.

Nàng có thể không biết tại sao mình lại khiến hài tử thích? Nhưng hắn biết, bởi vì, nàng mạnh mẽ và dịu dàng.

Một người mạnh mẽ và dịu dàng, là hấp dẫn trí mạng của hài tử.

“Đương nhiên, ta nói được là được, Quận Chúa Thanh Bình ta làm rất nhiều chuyện tốt, bá tánh còn lập bài vị trường sinh cho ta, ta là người có kim quang hộ thể.” Mộc Vãn Tình nghiêm trang nói hưu nói vượn, “Có ta ở đây, ngưu đầu mã diện cũng không dám tới.”

Trong mắt Đại Hoàng Tử hiện lên một tia sáng, “Thật sao?”

“Thật.” Mộc Vãn Tình đảo mắt, nói: “Ngươi muốn nghe chuyện lần trước ta bị thích khách truy sát không?”

Đại Hoàng Tử nghe xong ánh mắt càng sáng, nói: "Lần trước ta hỏi tỷ, tỷ còn không muốn nói.”

Mộc Vãn Tình chưa bao giờ ở nơi công cộng nói qua chuyện ám sát, ngay cả đối với Hoàng thượng cũng chỉ là một nét bút, không nói rõ.

Nàng cười híp mắt trả lời, "Ta chỉ là không muốn cho người khác biết bộ dáng chật vật không chịu nổi của ta, muốn cho Đại Hoàng Tử cảm thấy ta vĩnh viễn cường đại."

Đại Hoàng Tử nhất thời tỉnh táo, “Ta muốn nghe.”

“Được, đó là lần thứ ba ta bị ám sát…” Mộc Vãn Tình nói, đó cũng là lần hung hiểm nhất.

Lòng hiếu kỳ của Đại Hoàng Tử bị khơi gợi thành công, hoàn toàn quên mất bệnh của mình, "A, lần thứ ba? Nói lần đầu tiên đi, ta muốn nghe từng lần một."

Hắn biết cơ hội khó có được, bỏ lỡ lần này, cũng không có lần sau.

Ơ, còn rất tham lam. Mộc Vãn Tình hơi trầm ngâm, "Lần đầu tiên ta bị ám sát là trên đường lưu đày, cũng là lúc ta và biểu thúc ngươi lần đầu gặp nhau, lúc ấy đặc biệt hung hiểm, trường kiếm của địch nhân chém về phía ngực ta, một mũi tên dài bay tới, đem kiếm của đối phương đánh rớt..."

Nói đến đây lời của nàng dừng lại, chỉ mỉm cười.

Đại Hoàng Tử trong lòng khẽ động, "Là biểu thúc của ta?”

“Đúng.” Mộc Vãn Tình cười nhẹ nhàng kể lại chuyện cũ, rất nhiều chi tiết vẫn còn rõ mồn một trước mắt.

Chỉ một đoạn này nàng đã nói nửa canh giờ, nàng rất am hiểu kể chuyện xưa, trông rất sống động, phảng phất như đang phát sinh trước mắt.

Đại Hoàng Tử thế mới biết được duyên phận của Mộc Vãn Tình và Đỗ Thiếu Huyên bắt đầu từ lúc đó, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, "Vậy lần thứ hai thì sao?"

Mộc Vãn Tình cười ha ha, "Là lúc ở chợ chung, ta nữ cải nam trang đùa giỡn nhân mã khắp nơi, kiếm được ngàn vạn lượng bạc rồi sau đó toàn thân trở ra, lúc ấy một đội binh lính võ trang đầy đủ vây ta ở khách điếm, lúc ấy bên cạnh ta không có mấy người, thế độc lực bạc..."

Được rồi, Đại Hoàng Tử bất tri bất giác ngồi nghe đến say sưa, lên tiếng thán phục liên tục, ngay cả những người khác cũng nghe đến ngây người.

Câu chuyện cẩu huyết như vậy là thật sao?

Đại Hoàng Tử vừa nghe vừa bình luận, "Tỷ đùa giỡn Kỷ tướng quân, lật đổ thê cữu của hắn, còn chạy, ha ha ha, thật buồn cười.”

Bất quá hắn cười không được, khuôn mặt nhỏ nhắn đều cười đến đỏ bừng, nhìn có tinh thần hơn.

"Càng thú vị chính là, sau đó, Kỷ Chỉ Huy Sứ trở thành nhạc phụ của đại ca ta." Mộc Vãn Tình chỉ chỉ mình, vẻ mặt đắc ý, "Là ta ra mặt giúp đỡ lại cướp được hôn sự."

Chuyện này cũng quá kích thích, Đại Hoàng Tử vèo cái ngồi dậy, nói: "Làm sao làm được? Mau nói đi."

"Đó lại là một câu chuyện, liên quan đến Yến Vương Bắc Sở, Đại Vương Nam Viện Tây Vu, ta đoạt hôn từ trong tay bọn họ.” Mộc Vãn Tình đem lòng hiếu kỳ của mọi người câu lên, xong lại giống như một tên cặn bã vô trách nhiệm đứng dậy, nói: “Ta đói bụng, đi nấu cơm.”

Mọi người gấp gáp đến trừng mắt, nàng cứ như vậy câu lòng hiếu kỳ của bọn họ lên, xong giờ không nói tiếp, không có đạo đức a.

Nhưng vào lúc này, tiếng gõ cửa vang lên, "Quận Chúa Thanh Bình, Y Chính tới, hắn làm ra đậu bò rồi."

Sắc mặt Y Chính phờ phạc, hai mắt trũng sâu, hiển nhiên mấy ngày nay hắn đã rất vất vả.

Nhưng, những thứ này đều không quan trọng, hiện tại hắn đang run rẩy bắt tay tiêm phòng bệnh đậu mùa cho Đại Hoàng Tử.

Là sống hay chết, tất cả đều phụ thuộc vào thứ này.

Bình Luận (0)
Comment