Chương 1065:
"Bất quá, các ngươi nhận rõ sự thật đi, dù thế nào ta cũng sẽ không có việc gì, bởi vì ta hữu dụng với triều đình."
Nàng hất cằm, chỉ vào mấy thái y, mặt mày lãnh đạm cực kỳ, "Nhưng các ngươi thì sao? Thân là thái y lại trị không hết cho Đại Hoàng Tử, vậy cần các ngươi làm gì? Lời Hoàng thượng nói, mọi người còn nhớ chứ, kim khẩu ngọc ngôn, tuyệt đối không có khả năng đổi ý.”
Trị không hết Đại Hoàng Tử, những thái y này đều phải chôn cùng.
“Biểu hiện của các ngươi quyết định vận mệnh cửu tộc của các ngươi.”
“Nhiều người có tâm tư, chỉ là, loại thời điểm này không cho phép có tư tâm.”
Các thái y sắc mặt khó coi, một người trong đó không thoải mái chất vấn, "Vậy ngươi thì sao?"
“Giám sát, tọa trấn, ổn định lòng người.” Mộc Vãn Tình bày ra toàn bộ khí tràng, khí chất vừa cường đại lại lạnh như băng, nói: “Nói cách khác, vận mệnh cửu tộc các ngươi trong một ý niệm của ta, một câu nói của ta có thể hủy diệt một gia tộc.”
Sắc mặt các thái y đại biến, nàng nói không sai, dù thế nào nàng cũng sẽ không chết, nhưng bọn họ khó mà nói.
Mộc Vãn Tình thản nhiên nhắc nhở, "Bây giờ là lúc đồng tâm hiệp lực, dùng thủ đoạn bảo vệ tính mạng, cho dù mình không muốn sống, cũng phải suy nghĩ cho người nhà của mình.”
Các thái y cùng Mộc Vãn Tình tiếp xúc không nhiều lắm, chỉ nghe qua thanh danh của nàng, nhưng tiếp xúc gần gũi mới phát hiện, Mộc Vãn Tình cường thế đến đáng sợ.
Không hổ là quyền thần có thể làm cho hai đời quân vương nhìn bằng con mắt khác.
Mộc Vãn Tình xoay chuyển, "Đương nhiên, nếu Đại Hoàng Tử có thể bình yên vượt qua, mỗi người thưởng vạn lượng.”
Đây là ân uy kết hợp, gõ một gậy lại cho một viên kẹo.
Ánh mắt các thái y sáng lên, ai có thể cự tuyệt sự hấp dẫn của tiền tài chứ? "Ngươi trả tiền?"
Mộc Vãn Tình thản nhiên liếc bọn họ, "Hoàng thượng ra mặt, ta cũng không muốn để lại cái danh mời chào lòng người.”
Quốc khố đều đã lấp đầy, chút tiền ấy có thể bỏ ra được.
Được rồi, tâm tư của các thái y đều không còn, dù sao cũng không trông cậy vào người khác.
Vì bảo mệnh, vì tiền, liều mạng.
Từ đó, mười một thái y chia làm ba ban, mỗi ban bốn người, 24 giờ trông coi Đại Hoàng Tử.
Phương thuốc do mọi người cùng nhau biểu quyết, Mộc Vãn Tình ở một bên ghi chép lưu trữ, cho Hoàng thượng xem.
Cứ như vậy, phương thuốc cứ thay đổi một tờ lại một tờ.
Nhưng, bệnh tình của Đại Hoàng Tử lặp đi lặp lại, sốt lui rồi lại tăng, vô cùng giày vò mọi người.
Mộc Vãn Tình chuẩn bị cho Đại Hoàng Tử một ngày ba bữa thêm một bữa trà chiều và bữa ăn khuya, mỗi bữa đều không giống nhau.
Chủ yếu là lấy đồ ăn thanh đạm làm chủ đạo, cộng thêm một chút điểm tâm ngon miệng.
Đại Hoàng Tử cả người khó chịu, có lúc đau đến co quắp, có lúc đau ngất đi, có lúc hô hấp khó khăn, các thái y dùng tất cả vốn liếng, sống qua vô số cửa ải.
Lúc hắn hôn mê thì không sao, nhưng lúc tỉnh táo thì đặc biệt gian nan.
Mỗi khi như vậy, Mộc Vãn Tình sẽ ngồi ở bên giường kể chuyện xưa cho hắn nghe, chọn câu chuyện hiệp khách giang hồ mà các hài tử yêu thích nhất, tình tiết biến đổi bất ngờ, trầm bổng phập phồng, sinh động lại kích thích, làm cho Đại Hoàng Tử nghe xong, phân tán lực chú ý.
Đại Hoàng Tử hơi dễ chịu một chút, kinh ngạc nhìn nàng, "Tỷ tỷ, ngươi không sợ lây bệnh sao?"
“Sợ a.” Mộc Vãn Tình sờ trán hắn, giống như đã hạ sốt, ba ngày trôi qua, không biết còn phải chịu đựng bao lâu.
Đại Hoàng Tử có chút không hiểu, "Vậy tại sao ngươi còn vào? Theo lý thuyết, phụ hoàng không nỡ để ngươi mạo hiểm.”
“Ta chủ động xin đi giết giặc, ta muốn ngươi sống.” Đây là lời trong lòng Mộc Vãn Tình, “Ngươi vẫn gọi ta là Thanh Bình tỷ tỷ, ta chỉ làm chuyện người tỷ tỷ nên làm.”
“Tỷ tỷ.” Đại Hoàng Tử trong lòng vừa chua vừa ngọt, lại có chút vui vẻ. "Ta thật sự có thể sống sao?"
Hắn thật sự rất sợ hãi, sợ mình lẻ loi chết đi, bên người không có một người thân.
Nhưng, nàng đến rồi, sẽ làm đồ ăn ngon cho hắn ăn, sẽ giúp hắn mắng chửi người khác, cũng sẽ dỗ hắn vui vẻ, sau này nàng chính là tỷ tỷ ruột của hắn.