Vẻ mặt Đỗ Thiếu Huyên bất ngờ, lại là tiểu cô nương này a.
"Đây là do ngươi làm sao?"
Hắn vừa tiến vào khách điếm đã bị cỗ kỳ hương này hấp dẫn, đầu mũi hoàn toàn bị kích hoạt, liền mò theo mùi hương tìm tới.
Mộc Vãn Tình cười khanh khách gật đầu, "Đúng vậy, trù nghệ của ta cũng không tệ lắm, thỉnh công tử nể mặt, ngồi xuống nếm thử."
Trong lòng Tằng đại nhân điên cuồng kêu, cự tuyệt, mau cự tuyệt a.
Đỗ Thiếu Huyên nhìn đại bồn rực rỡ muôn màu, sắc vị đều đầy đủ, thật lòng muốn cự tuyệt, nhưng lời vừa ra khỏi miệng liền tự động thay đổi, "Được."
Tằng đại nhân cùng Thẩm Vĩnh nhìn nhau, thấy được sự đau lòng ở trong mắt đối phương.
Liền quyết định như vậy, còn chưa đủ để phân cho bọn họ a!
Mấy người này cũng không biết, vì chầu đại tiệc này, bọn họ không biết đã đợi bao lâu, chờ đợi thật vất vả.
Nhưng mà, bọn họ cũng không dám phản đối!
. . . . .
Mùi nước dùng thơm ngào ngạt, những nguyên liệu càng ở dưới đáy đại bồn, hương vị càng tươi ngon.
Đại bồn nóng hôi hổi trông rất bắt mắt, nguyên liệu nấu ăn tầng tầng lớp lớp, tôm nõn căng mọng, chả cá thơm dẻo, củ cải mềm mại, hớp một miếng thịt lợn tan chảy, nguyên liệu càng ở dưới đáy lại càng ngon.
Đũa vung lên liên tục, môi răng vui sướng tràn trề.
Mộc Vãn Tình gắp một khối củ cải, húp một muỗng nước dùng, đã có mùi thơm của thịt, lại có mùi thơm của cá tôm, hương vị hòa quyện vào nhau, rất ngon!
Bởi vì có quá nhiều người nên phải chia làm bốn bàn, các lão đại cùng Đỗ Thiếu Huyên một bàn, những người khác chia thành một bàn.
Mà cả nhà Mộc Vãn Tình lại ăn cùng các quan sai bình thường, phân biệt rõ ràng.
Có thể nói, mẫu nữ Mộc Vãn Tình là nữ nhân duy nhất ở đây, nhưng có quan trọng gì chứ?
Loại người phụ nữ nào mà không thể ăn cơm cùng bàn, đều đã lưu đày, cũng không cần phải chú trọng lễ nghi như vậy.
Hơn nữa, Mộc Vãn Tình cũng không có khái niệm này, nàng vất vả nấu ăn như vậy, còn không cho nàng ngồi ăn trên bàn.
Chiếc đũa của Đỗ Thiếu Huyên có chút ngưng lại, thần sắc có chút sững sờ, không biết nhớ tới cái gì.
Bỗng nhiên, hắn mở miệng, "Mộc tam tiểu thư, ta có một yêu cầu quá đáng."
Mộc Vãn Tình đang ngồi ở bên kia liền phục hồi tinh thần, có chút kinh ngạc, trông hắn không giống như người sẽ nói những lời như vậy, "Xin mời ngài nói."
Đỗ Thiếu Huyên xuất thân nhà tướng, từ trong xương cốt đã cực kỳ kiêu ngạo, thà đổ máu chứ quyết không mở miệng cầu người.
Nhưng lần này thì khác.
"Ta có một người thân bẩm sinh đã thiếu chất, trời sinh thân thể yếu nhược, lại còn cực kỳ kén ăn, không biết có món ăn nào có thể kích thích được khẩu vị hay không."
Ai cũng đều biết có những bí kíp truyền lại cho đời sau có thể nuôi sống được con cháu, ai lại nguyện ý đem cho người khác chứ?
Tuy biết yêu cầu này có phần quá đáng, nhưng nghĩ về người huynh đệ mắc bệnh của mình, hắn vẫn phải mở miệng.
Hai người từ nhỏ đã trưởng thành cùng nhau, quan hệ không tầm thường, huống chi, thân phận của biểu ca quá mức đặc thù, trời sinh tôn quý vô cùng, mang theo hy vọng của vô số người.
Nghe hắn nói như vậy, Mộc Vãn Tình nhìn hắn vài lần, không nghĩ tới bên dưới vẻ lạnh lùng của hắn lại là một trái tim ấm áp như vậu.
Người thân gì chứ? Chỉ sợ là người trong lòng đi, thật đúng là khó nhìn ra a, ha ha ha.
Nàng nhớ tới ân cứu mạng, đang muốn hồi báo chút gì đó, không cần suy nghĩ liền gật đầu, "Ta sẽ viết ra mấy công thức cho ngươi, coi như là chuyện đầu tiên ta làm cho ngươi."
Lúc này Đỗ Thiếu Huyên mới biết nàng nghiêm túc.
Chính miệng nàng đã đồng ý, khi còn sống sẽ giúp hắn làm ba việc, lúc đó hắn cũng không quan tâm, nhưng nàng nghiêm túc nói, cũng nghiêm túc thực hiện.
Chẳng sợ ngã vào tro bụi, vẫn mang một thân ngạo cốt, không muốn nợ nhân tình.
Đáy lòng hắn mơ hồ dâng lên một tia tiếc hận, nếu nàng là nam tử, hắn nhất định sẽ điều nàng đến dưới trướng của mình để kiến công lập nghiệp.
"Đa tạ Mộc tam tiểu thư."