Sau Khi Lưu Đày, Địa Vị Của Ta Cực Cao (Dịch Full)

Chương 106 - Chương 106.

Chương 106. - Chương 106. -

Đại gia đều rất khách khí với nàng, từng câu từng câu đều là nàng có phúc khí, nhị phòng hiền lành tốt bụng.

Càng không có ai nói nàng là cô em chồng đặc biệt vênh váo.

Còn nói cái gì mà, đi theo cô em chồng ăn sung mặc sướng, hâm mộ phát khóc.

Những người này tam câu đều không rời Mộc Vãn Tình, Mộc Vãn Tình tuyệt đối là vai chính, những thành viên nhị phòng khác ngược lại không quá nổi bật.

Vu tứ tiểu thư chỉ biết lặng im, từ trong miệng những người này biết được chiến công hiển hách của Mộc Vãn Tình, nàng không khỏi tê dại.

Đây còn là phàm nhân sao? Rõ ràng là… yêu nghiệt.

Mới từng tuổi này mà đã biến thái tới vậy, chờ nàng lớn lên……

Vu tứ tiểu thư nổi cả da gà, may mắn, nàng còn chưa có đắc tội với nhân gia.

Nàng cảm thấy, kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, tạm thời cứ đi theo Mộc Vãn Tình đi.

Nghĩa tỷ, tựa hồ cũng không tồi?

. . . . . .

Trong phòng bếp, mọi người vội tới quên trời.

Giết gà giết cá rửa vịt, rửa rau thái thịt, hôm nay cần phải nấu rất nhiều, mỗi người đều rất bận.

Mộc Vãn Tình chỉ huy mọi người làm việc, mà nàng cũng không có nhàn rỗi, hầm nước dùng, làm sủi cảo trứng.

Cho hết tất cả thịt quay, gà, vịt, cá, sủi cảo trứng, củ cải, móng giò, xương heo, nấm hương, sắn dây, chả cá, tôm sú vào trong bồn nước dùng, trăm nguyên liệu cùng một lò, trăm vị giao hòa, đây chính là Phú Quý Đại Bồn phiên bản giản dị.

Cả nồi nước dùng sôi trào, phát ra tiếng “ùng ục”, cả phòng tràn ngập hương thơm, mùi hương thơm nồng truyền ra rất xa rất xa.

Ánh mắt của nhóm quan sai trông mong ghé vào cửa nuốt nước miếng, mùi hương này khiến cho bụng đều kêu lên, cào tâm cào phổi, chỉ có một ý niệm, muốn ăn.

Khi nào mới có thể ăn? Nhanh đi.

Nhóm lưu phạm không dám đến gần, nhưng đã ngửi được mùi từ rất xa, vẻ mặt chảy nước dãi.

Mộc lão thái thái ở trong phòng đứng ngồi không yên, hừ, Mộc Vãn Tình càng ngày càng quá đáng, sao lại có thể làm đồ ăn thơm đến vậy, hấp dẫn đến vậy chứ?

"Cẩm Dao, ngươi có quan hệ tốt với Mộc Vãn Tình, đi quá đó lấy một chén về, chia cho cả nhà ăn."

Ánh mắt người Mộc gia trông mong nhìn Mộc Cẩm Dao, chỉ kém một bước viết chữ thèm lên trên mặt.

Mộc Cẩm Dao âm thầm thở dài, vừa rồi mới chạy đi gây chuyện bị Mộc Vãn Tình bắt được, hiện tại lại muốn ăn cơm nàng nấu, mơ tưởng cái gì chứ?

"Từ khi nào mà ta có thể ăn được đồ do nàng nấu chứ? Lão thái thái, ta cũng không có thể diện như vậy."

Nước miếng Mộc lão thái thái điên cuồng tràn lan, tuổi lớn liền muốn ăn cái gì đó dễ ăn, gần nhất toàn phải ăn lương khô, nghe được mùi hương này liền chịu không nổi. "Bảo ngươi đi thì ngươi đi nhanh đi, còn nói nhảm cái gì?"

Càng không thể ăn, càng sẽ muốn ăn, thèm phát khóc.

Mộc Cẩm Dao còn muốn nói cái gì đó đã bị đại phu nhân đưa mắt ra hiệu, kéo ra ngoài.

"Nương, ta thật không làm được." Mộc Vãn Tình chỉ là giúp nàng chuyện nhỏ không tốn sức gì, căn bản không phải vì tình nghĩa tỷ muội gì, giữa các nàng không có thứ kia.

Mộc đại phu nhân cũng thực thèm, nhưng cũng biết rõ tính cách Mộc Vãn Tình, "Ngươi đi thử đi, lừa gạt cho xong việc."

Mộc Cẩm Dao không muốn mất mặt, yên lặng đứng ở trong bóng tối.

Trong phòng bếp, mùi hương càng ngày càng nồng đậm, "Có thể ăn."

Nàng không nghe được thanh âm mọi người vọt vào, nhịn không được tò mò nghiêng đầu nhìn về phía bên ngoài.

A, đám người Tằng đại nhân sao đều đứng xếp hàng ngay ngắn như vậy?

Ăn cơm không tích cực, tư tưởng có vấn đề.

Một âm thanh trong trẻo vang lên từ bên ngoài, "Phòng bếp đang làm món ngon gì vậy? Chúng ta cũng muốn một phần."

Cùng với thanh âm, một đám hắc y nhân xuất hiện ở cửa phòng bếp, người cầm đầu chính là nam tử trẻ tuổi khí phách hăng hái lần trước.

"Là ngài." Ánh mắt Mộc Vãn Tình sáng lên, là ân nhân cứu mạng của nàng, “Thật trùng hợp, không nghĩ tới sẽ gặp lại ở nơi này."

Bình Luận (0)
Comment