"Lão thái thái già rồi, thật sự không được minh mẫn……"
Ân, mẹ chồng là dùng để bán.
Mộc lão thái thái đều đen mặt, "Lão tam gia!"
Mộc tam phu nhân nằm mơ đều muốn có được một chiếc xe ngựa, đáng tiếc, không cách nào tranh được một danh ngạch, chỉ có thể dùng mắt nhìn hâm mộ.
Chỉ cần Mộc Vãn Tình không gật đầu, bọn họ vĩnh viễn cũng đừng nghĩ tới việc có được xe ngựa.
"Vãn Tình a, trước đây ta có chút hiểu lầm, nói ra mấy lời không nên nói, hiện tại ta đã tỉnh ngộ, ngươi là người có tiền đồ nhất Mộc gia chúng ta, so ngươi tam thúc còn tốt hơn nhiều, về sau còn phải trông cậy vào ngươi, người khác đều không được…"
Nàng điên cuồng nịnh nọt, Mộc lão thái thái tức tới mức cả người đều phát run, vẻ mặt của hai chủ tớ Vu tứ tiểu thư đều hoài nghi nhân sinh.
Ta là ai? Đây là đâu?
Mộc Vãn Tình rốt cuộc cũng vừa lòng rồi cười, "Đợi lát nữa ta sẽ hỏi thăm Tằng đại nhân, cho các ngươi một danh ngạch."
Mộc tam phu nhân vui mừng hai mắt tỏa ánh sáng, quơ chân múa tay, "Đa tạ đại chất nữ, ngươi thật sự quá tốt bụng, thiện lương đại khí lại hiểu lý lẽ, gom hết tất cả mọi người trong đội ngũ này đều không bằng ngươi, Vãn Tình a, ngươi không biết ta hâm mộ nương ngươi cỡ nào đâu.”
Mộc Vãn Tình nhàn nhạt nói, "Dung Tuyết cũng rất tốt, nói rằng ba mẹ con các ngươi chỉ cần có xe ngựa, là có thể nghĩ cách sống sót, cho nên, ta đồng ý."
Mộc tam phu nhân ngây ngẩn cả người, ngay sau đó quay đầu, lặng lẽ lau đi nước mắt ở khóe mắt, trong lòng trải qua đủ loại cảm xúc.
Mộc Vãn Tình cũng không vào cửa, chỉ đứng ở cửa như vậy, "Ta muốn tìm mấy phụ nhân hỗ tợ làm việc, hai mươi văn…"
Còn chưa nói xong lời, một đám người không biết từ nơi nào nhảy ra, "Ta báo danh."
"Chọn ta, chọn ta."
Mộc tam phu nhân bất chấp rụt rè, “Vãn Tình, ta cũng có năng lực, chọn ta đi."
Xe ngựa sắp tới tay, nhưng theo cùng nó cũng là một món nợ, một trăm lượng bạc a.
Nàng muốn kiếm thêm tiền, đã không thể trông cậy vào nam nhân cùng mẹ chồng, vậy chỉ có thể dựa vào chính mình.
Mộc Vãn Tình hơi hơi gật đầu, tùy ý chỉ vào mấy phụ nhân, bao gồm cả Mộc tam phu nhân.
Người được chọn vui vẻ ra mặt, người không được chọn thở ngắn than dài.
Ai cũng đều muốn mau chóng kiếm tiền mua xe ngựa, trong đầu cũng chỉ có kiếm tiền, kiếm tiền, kiếm tiền!
Mộc Vãn Tình quay đầu, "Lão thái thái, sao ngươi còn chưa đi? Đừng nói là muốn ở lại ăn cơm chiều đi? Ta cũng không chào đón ngươi."
"Hừ." Mộc lão thái thái tức giận, con dâu mình đều phản bội mình.
Mộc Vãn Tình bị bà ta làm cho phiền, vừa quay người đi một lát đã gây chuyện, xem ra bà gia này còn chưa chết tâm, một lòng một dạ muốn tranh đua cùng nhị phòng a.
"Nếu lại có lần sau, danh ngạch xe ngựa vĩnh viễn đều không dừng lại trên đầu đại phòng, các ngươi sẽ vẫn luôn đi bộ a, đi đến biên quan, không đúng, nói không chừng vĩnh viễn cũng không đến được, ha hả."
Một tiếng ha hả quá kích thích người khác, khiến Mộc lão thái thái tức tới máu lên não, "Mộc Vãn Tình, ngươi thế mà lại dám rủa ta?"
Mộc Vãn Tình hất cằm lên, đặc biệt kiệt ngạo vô lễ, "Thế nào? Có bản lĩnh thì tới đánh ta a."
Mộc lão thái thái:…
Bà liền quay đầu rời đi, tầm mắt của Mộc Vãn Tình dừng lại trên người chủ tớ Vu tứ tiểu thư, thân thể hai người không tự chủ được mà căng thẳng, ngừng thở, như lâm đại địch.
Đừng hỏi, hỏi chính là sợ hãi!
Mộc Vãn Tình khẽ cười nói, "Đừng sợ, ta không đánh nữ nhân."
Hai đùi bà vú run rẩy, nàng nói như vậy càng đáng sợ a!
Một nhóm người theo Mộc Vãn Tình rời đi, lúc này bà vú mới đặt mông ngồi dưới đất, lau mồ hôi, thở hổn hển, "Mộc tam tiểu thư này rốt cuộc là ai? Thái độ của mọi người đối với nàng thật sự kỳ quái."
Vu tứ tiểu thư thật sự mờ mịt, Mộc lão thái thái sợ nàng, những người khác lại kính lại sợ nàng.
Chuyện này cũng quá kỳ quái.
Không phải nói, Mộc lão thái thái mới là người lớn nhất trong gia tôcd, tất cả mọi người đều nghe nàng sao?
Có vẻ tin tức về nàng cũng không đúng! Được rồi, vẫn nên tự đi hỏi thăm thử.
Tâm tư nàng chuyển biến, nàng mang theo bà vú đi tới cách vách.