Theo lý thuyết, khi gia tộc gặp nguy nan, Mộc Phượng Tử hắn hẳn phải không chút do dự đứng ra chắn cơn sóng dữ, che chở cho tộc nhân, vì toàn tộc mà tìm kiếm một đường sinh cơ, đây mới là chuyện mà người thừa kế nên làm.
Nhưng hiển nhiên hắn không làm được, không có chút trách nhiệm nào, còn cực kỳ suy sụp, thường xuyên hoài niệm về quá khứ tốt đẹp, khiến cho hắn trở nên lười biếng làm việc.
Không riêng gì hắn, đám phụ tử bọn họ đều còn đang đắm chìm trong giấc mộng đẹp ngày xưa, còn chưa hoàn toàn chấp nhận được hiện thực.
Thân là nam nhân nhưng lại còn yếu đuối hơn nư nhân, không chịu nổi đả kích.
"Sai rồi, ta có thể dựa vào chính mình, người như ngươi a, thứ nhất là không thông minh lại không có năng lực bằng ta, thứ hai là không có tâm kế thủ đoạn của ta, ngươi có cái gì để ta dựa vào? Thật đúng là không biết xấu hổ."
Nàng liếc mắt một cái liền nhìn thấu tâm tư của Mộc Tử Phượng, bản thân không có bản lĩnh gì nhưng cả ngày cứ muốn đi đường ngang ngõ tắc.
Trước đây hắn cũng không có như vậy, mặc dù rất đáng ghét, kiêu căng không ai bì nổi, nhưng cũng khinh thường việc chơi thủ đoạn.
"Ngươi muốn bức ép ta, muốn ta cung phụng ngươi, muốn ta hầu hạ ngươi ăn sung mặc sướng, ha ha ha, đời này cũng đừng có mơ, còn nếu ngươi thật sự muốn đến vậy thì có thể thử treo cổ làm lại cuộc đời, xem thử kiếp sau có thể được hay không."
Từ trước đến nay nàng vẫn luôn nói chuyện trực tiếp sắc bén, từng câu từng chữ chọc thủng tâm tư của đối phương, hung hăng vả vào mặt hắn.
Thân là nam nhi lại không có chí tiến thủ, không muốn che chở phụ mẫu thê nhi, còn có giá trị tồn tại gì?
Mặt Mộc Tử Phượng nóng lên, không khỏi thẹn quá hóa giận, "Ngươi là nữ, dù có thông minh đến đâu thì cũng có ích lợi gì? Vừa không thể kiến công lập nghiệp, lại không thể nối dõi tông đường, một nha đầu như ngươi lại dám nói chuyện với ta như vậy, ngươi có tin ta đánh ngươi hay không…"
Đỗ Thiếu Huyên vừa đi ra liền nhìn thấy một màn này, ánh mắt trầm xuống, hắn khinh thường nhất là loại cặn bã khi dễ nữ nhân.
Hắn vừa định đi tới giải vây, liền thấy Mộc Vãn Tình tung ra một cước, hung hăng đá trúng đầu gối của Mộc Tử Phượng, hai chân hắn mềm nhũn, trực tiếp quỳ rạp trước mặt Mộc Vãn Tình, đau đến mức nhe răng trợn mắt.
Mộc Vãn Tình nhìn từ trên cao xuống, cực kỳ khinh thường, "Chỉ có vậy thôi sao? ha hả."
Kiếp trước vào mùa hè mỗi năm, nàng đều bị ném vào quân đội đặc huấn, học được không ít thứ, bao gồm cầm nã thủ, đá chân thuật.
Tuy rằng chỉ là chút khoa chân múa thay, nhưng dùng để đối phó với một hai đại nam nhân cũng hoàn toàn không thành vấn đề.
Đương nhiên, khi đối mặt với cao thủ thật sự, nàng cũng biết tự lượng sức.
Nàng lại tiến lên đá thêm hai cước, sau đó mới kéo Mộc nhị phu nhân rời đi.
Đỗ Thiếu Huyên nhìn thấy toàn bộ quá trình, khóe miệng giật giật.
Tùy tùng phía sau trợn trắng mắt, "Mộc tam tiểu thư cũng không tầm thường a, so với nữ tử biên quan còn bưu hãn đanh đá hơn."
Đỗ Thiếu Huyên thản nhiên nói, "Là do đường ca của nàng quá yếu."
Ngay cả nữ nhân cũng không bằng, phế vật! Thế mà còn dám nói cái gì mà để Mộc Vãn Tình dựa vào.
Đầu óc có bệnh!
Tùy tùng ngây ngẩn cả người, hình như hắn nghe ra hàm ý giữ gìn cho Mộc Tam tiểu thư đúng không? Không phải chứ?
Chủ tử nhà hắn là một người khó hiểu phong tình, cũng không có chút nể mặt với bất kỳ nữ nhân nào, làm sao có thể…
Hai mẫu nữ Mộc Vãn Tình đi trên hành lang thật dài, những nơi đi qua đều để lại mùi thơm, khiến cho mọi người đều nhìn lại, nước miếng chảy dài, tiểu hài tử thì thèm tới khóc oa oa.
Lục thẩm bước ra khỏi phòng, có chút ngượng ngùng nói, "Đệ muội, Tình nhi, ta có thể dùng thứ này để đổi lấy một chén cơm trắng sao?"
Là một viên bạc nhỏ bằng hạt đậu, cũng không biết đã tránh khỏi quá trình khám xét của quan sai như thế nào.
À, cũng có thể trong lúc người thân và bạn bè tiễn biệt, lặng lẽ nhét cho họ.