Mộc Vãn Tình cố nén không cười, "Chuyện này sao… Còn phải xem tâm tình của ta. Nữ nhân thường hay thay đổi, ngươi vậy mà cũng đi tin lời nữ nhân nói? Miệng của nữ nhân, đều là quỷ gạt người a."
Vú nuôi càng sợ hãi, sợ hãi đến mức lui về phía sau vài bước.
Dù thế nào thì nàng cũng chỉ là một người hầu, bị Mộc Tam tiểu thư đánh cũng không có ai cản.
Vu tứ tiểu thư yên lặng chắn trước mặt nàng, lấy dũng khí cầu tình, "Vãn Tình muội muội, vú nuôi không có kiến thức gì, ngươi đừng so đo với bà ấy."
Thấy nàng còn biết bảo vệ hạ nhân, nói rõ còn có đường cứu chứa, Mộc Vãn Tình cũng không trông cậy vào việc có thể thay đổi suy nghĩ của nàng chỉ trong vòng một đêm.
Chuyện này đòi hỏi một quá trình.
Nhưng, có một số điểm mấu chốt cần phải để cho nàng biết, miễn cho thỉnh thoảng lại giẫm lên điểm mấu chốt đó.
"Ngươi đã quen để cho hạ nhân thay ngươi nói chuyện, mượn miệng của người khác để nói ra những lời ngươi không thể nói, ra mặt thay ngươi, loại thủ đoạn này chỉ sử dụng được ở phủ Ngự Sử các ngươi, ở chỗ này, là địa bàn của Mộc gia chúng ta, không có đất cho ngươi dụng võ, sẽ không có ai ra mặt vì ngươi, càng không có ai thèm quan tâm tới các ngươi."
Nàng lại đưa ra lời khuyên, "Ngoài ra, ngươi cũng nên nhìn nhận lại thực tế đi, nhìn nhận lại hoàn cảnh của bản thân, như vậy sẽ tốt hơn cho ngươi."
Môi Vu tứ tiểu thư run rẩy, sắc mặt lúc trắng lúc xanh, "Mộc Vãn Tình."
Mộc Vãn Tình cũng không sợ đắc tội với người khác, có thể hay không là một chuyện, có nguyện ý hay không lại là một chuyện.
Chỉ cần bản thân đủ cường đại, mọi chuyện đều có thể đẩy lùi.
"Hoặc là thay đổi bản thân dung nhập vào hoàn cảnh mới, hoặc là, cường đại đến mức thay đổi hoàn cảnh, ngươi tự xem mà làm."
Ném lại những lời này, sau đó nàng ôm theo y phục bỏ chạy.
Để lại Vu tứ tiểu thư sắc mặt trắng bệch, trong lòng đau đớn, lệ tuôn trào như suối.
Vú nuôi cũng nhịn không được mà khóc, thật sự khó khăn, làm sao chịu được cuộc sống như thế này? "Tiểu thư, ngài đừng khóc a, Mộc Tam tiểu thư quá vô lễ, chúng ta đi cáo trạng, đi…"
Nàng ngập ngừng, tìm ai để cáo trạng bây giờ?
Mộc lão thái thái? Còn không biết ai sợ ai đây.
Phu thê Mộc nhị gia? Bọn họ tất nhiên sẽ bênh nữ nhi.
Huynh đệ Mộc gia? Lúc nào cũng là muội muội của ta tốt nhất, nàng sẽ không sai.
Cả người nàng vô lực, sự hoảng sợ dâng lên trong lòng.
Những lời nói kia của Mộc Vãn Tình như mũi dao nhọn chọc vào tim tứ tiểu thư, nàng nhắm mắt lại, nước mắt nóng lăn xuống, "Vú nuôi, để ta an tĩnh một mình một lát."
Nàng cần phải suy nghĩ thật kỹ về những lời của Mộc Vãn Tình, tuy rằng rất khó nghe, nhưng nó thật sự chỉ ra một đường cho nàng.
Mộc Vãn Tình tìm được Mộc nhị phu nhân, hai người thoải mái ngâm nước nóng ở phòng bên cạnh.
Nàng đơn giản kể lại xung đột với Vu tứ tiểu thư, Mộc nhị phu nhân khẽ lắc đầu, kỳ thật cô nương kia là một người thông minh, chỉ là tâm nhãn quá nhiều.
Cả nhà bọn họ đều là người thành thật, không áp được cô nương kia.
"Có thể ở chung thì liền ở chung, nếu không thể thì cứ cách xa xa ra, ngươi cũng đừng cứ cãi nhau với nàng, miễn cho nàng ghi hận."
Trong mắt nàng, nữ nhi nàng vẫn nữ hài tử cần được bảo vệ.
Về phần biến hóa lớn gần đây? Đó chỉ là bất đắc dĩ, nếu không phải bọn họ không gánh vác được, cần gì phải để cho một tiểu cô nương mười ba tuổi gánh vác trọng trách?
Là do bọn họ cha mẹ mà lại vô dụng.
Trong lòng Mộc Vãn Tình ấm áp, vui vẻ đáp một tiếng, "Phụ thân cùng các ca ca còn đang dọn dẹp, lát nữa con qua đó xem thử, nương cứ qua bên chỗ lục thẩm ngồi chơi đi, hỏi thăm thử hướng đi của tộc nhân."
Lục thẩm như một mật thám, không có chuyện gì mà nàng không biết.
Việc nắm bắt được định hướng của mọi người sẽ giúp nàng phân tích được rõ hơn, đưa ra phán đoán chính xác nhất.
Mộc nhị phu nhân giúp nàng lau khô tóc, ôn nhu hỏi, "Không cần ta đi cùng sao."
Mộc Vãn Tình mỉm cười, "Không cần, không ai dám bất kính với con."
Thời điểm nàng càng ngày càng nắm giữ nhiều quyền lên tiếng, thái độ của lưu phạm đối với nàng cũng trở nên kính cẩn.
Bất kể là người của Phương gia, hay là tộc nhân Mộc thị đều không dám đắc tội với nàng.