Mộc Vãn Tình bán cơm cho tộc nhân mở miệng trước, chậm rãi thu tiền vào hà bao.
Chủ tớ Vu tứ tiểu thư nhìn mà trợn mắt há hốc mồm, còn có thể như vậy? Mộc thị nhất tộc đúng thật là kỳ quái.
Mộc Vãn Tình không phải là người tình thương tràn lan, có thể lấy một chén cơm cho Vu tứ tiểu thư đã là cực hạn.
Đều có tay có chân, tự nghĩ cách giải quyết đi.
Nàng cũng không tin tứ tiểu thư này không có bạc.
Miễn là có tiền, không có gì là không thể giải quyết.
Nàng lấy y phục sạch của hai mẹ con ra, sự định tắm nước nóng.
Bận rộn trong bếp cả buổi, đun một nồi nước nóng lớn là chuyện thuận tay, chỉ cần điều kiện cho phép, nàng nhất định sẽ tắm rửa sạch sẽ.
Chờ đến mùa đông, muốn tắm cũng không tiện.
Bản thân nàng bận rộn, hoàn toàn quên mất hai người ở cùng phòng.
Vu tứ tiểu thư đói tới mức bụng kêu ùng ục, trong lòng ủy khuất không chịu nổi, nước mắt đảo quanh hốc mắt, đáng tiếc, mị nhãn vứt cho người mù, Mộc Vãn Tình cũng không liếc mắt nhìn nàng thêm cái nào.
Vú nuôi đau lòng, "Mộc Tam tiểu thư, sao ngươi có thể khi dễ người khác như vậy? Đây là tiểu thư phủ Ngự Sử, nữ nhi mà lão gia nhà ta yêu thương nhất…"
Mộc Vãn Tình cười tủm tỉm quay đầu lại, "Cho nên, vì sao lại ở chỗ này?"
Vú nuôi:… Một tiễn xuyên tim!
"Đây chỉ là tạm thời, phủ Ngự Sử mãi mãi sẽ là chỗ dựa của tiểu thư, chờ sau này..."
Mộc Vãn Tình cười lạnh lẽo, "Cần gì phải chờ sau này, hiện tại liền trở về làm kiều tiểu thư."
Vú nuôi:…
"Tiểu thư nhà ta trải qua trăm ngàn cay đắng để tới đây, ngươi không thể nhường nhịn một chút sao?"
Nhường một tấc ngươi lại muốn tiến một thước, chỉ có thể cả đời phục tùng.
Có một số chuyện không nên có bắt đầu.
Bản thân Mộc Vãn Tình là một người rất thực dụng, chỉ quan tâm đến người nhà của mình, sẽ không tri kỷ cân nhắc tới cảm xúc của người ngoài.
"Dựa vào cái gì để ta phải nhường?Nàng ta lớn, còn ta nhỏ, nàng là kiều tiểu thư, chẳng lẽ ta không phải sao? Có ai không phải là bảo bối trong lòng cha mẹ chứ?"
Nàng nhướng mày, một đôi mắt hắc bạch phân minh, "A, ngươi không phải, ngươi là nữ nhi bị vứt bỏ, bị phụ thân ngươi ném ra đường làm đá kê chân."
Lời này quá đả kích người, Vu tứ tiểu thư vốn đã bình tĩnh lại, cũng nhịn không được òa lên khóc.
Vú nuôi vừa tức giận vừa đau lòng, "Ngươi khinh người quá đáng, ta muốn mọi người giúp ta bình xử...."
Mộc Vãn Tình nhìn nàng như nhìn kẻ ngu xuẩn, "Ngươi có phải bị ngu hay không? Người nơi này hoặc là họ Phương, hoặc là họ Mộc, tiểu thư nhà ngươi họ Vu a."
Gia chủ Phương gia là người thông minh, sẽ không xen vào việc của người khác. Về phần Mộc gia, dù có như thế nào, cũng không có khả năng giúp người ngoài đối phó người mình.
Vú nuôi như bị một tiễn xuyên tâm, trong lòng lạnh lẽo, nàng quên mất đây là Mộc thị nhất tộc.
Nhưng nàng không cam lòng, lại nói một câu: "Nghe nói nhị phòng các ngươi là thứ xuất, không được đối xử tốt, lão thái thái cũng đặc biệt chán ghét các ngươi."
"Đúng, không sai." Mộc Vãn Tinh cũng không chút tức giận, giận dữ với một kẻ ngốc cũng không đáng, "Cho nên, vừa rồi ta đã đánh Mộc Tử Phượng, chính là trưởng tử của Mộc gia, gia chủ tương lai, đương nhiên, điều kiện tiên quyết là hắn không bị người khác đánh chết thì mới có cơ hội kế thừa cái gia tộc lưu đày sung quân này."
"Tiểu tử kia cứ lải nhải mấy lời nhảm nhí trước mặt ta, nhìn rất ngứa đòn."
Lúc nàng nói ra câu này, lại nhìn chằm chằm vào Vu tứ tiểu thư, đặc biệt nói cho nàng nghe.
Ngay cả trưởng tử Mộc gia mà nàng cũng dám đánh, chứ đừng nói chi là người khác.
Vu tứ tiểu thư sợ đến mức quên rơi nước mắt, ngơ ngác nhìn Mộc Vãn Tình, nàng rốt cục đã hiểu được vì sao Mộc lão thái thái vừa nhìn thấy Mộc Vãn Tình liền sợ thành như vậy.
Hung thần ác sát! Hoàn toàn không nói đạo lý, cũng không quan tâm cái gì là đạo đức hiếu đạo.
Vấn đề là, nàng không sợ tương lai không thể nhờ nhà mẹ đẻ sao
Vú nuôi bị dọa, Mộc Tam tiểu thư thế mà…
Thật sự đánh người! Thật dã man! "Ngươi không thể đánh ta, ngươi đã nói không đánh nữ nhân!"