Sau Khi Lưu Đày, Địa Vị Của Ta Cực Cao (Dịch Full)

Chương 121 - Chương 121.

Chương 121. - Chương 121. -

Sáng mai sẽ lên đường, Đỗ Thiếu Huyên vẫn còn ở dưới ánh nến viết thư, sau khi đọc lại từng câu từng chữ, xác nhận không sai rồi nhét thư vào phong thư.

"Bây giờ liền đưa đi."

"Vâng." Tùy tùng không dám trì hoãn nhiều, cầm thư liền đi ra cửa.

Đỗ Thiếu Huyên xoa xoa mi tâm, nếu có thể, hắn thật không muốn trở về kinh thành hỗn loạn kia.

Nhưng, Hoàng hậu đã chỉ đích danh hắn phải tham gia, hắn chỉ có thể trở về một chuyến.

Cửa phòng nhẹ nhàng bị đẩy ra, tiếng bước chân nhỏ vụn vang lên, ánh mắt hắn híp lại rút trường kiếm ra, xoay người vung đi qua.

"A." Thanh âm hoảng sợ của nữ tử vang lên, "Công tử, là ta, ta không có ác ý."

Đỗ Thiếu Huyên dừng lại kiếm thế, nhìn nữ tử mỹ lệ trước mắt, khẽ cau mày, trường kiếm vẫn để ngang trên cổ nàng như cũ.

"Ngươi là người nào? Đêm hôm khuya khoắt lại đến tìm ta có chuyện gì?"

Nữ tử chỉ cảm thấy thân kiếm lạnh như băng, sắp làm nàng đông lạnh lại.

Nàng cầm một cái đĩa, thân thể run rẩy, như bách hợp tung bay trong gió, có loại vẻ đẹp nhu mì, "Ta… Ta tên Mộc Cẩm Dao, là trưởng nữ của tộc trưởng Mộc thị, làm chút điểm tâm muốn đưa cho ngài nếm thử một chút."

Đỗ Thiếu Huyên lạnh lùng nhìn nàng, thần sắc lạnh lùng như tuyết, "Lý do?"

Mộc Cẩm Dao liếm liếm môi, cố gắng lấy lại tinh thần, "Ngài có thể không nhớ ta, ngày đó ngài cứu tam muội muội, cũng cứu Mộc thị nhất tộc chúng ta , ta vô cùng cảm kích, muốn bày tỏ lòng thành."

Tam muội muội, trong đầu Đỗ Thiếu Huyên thoáng qua một khuôn mặt tươi cười, thần sắc hòa hoãn mấy phần, "Ngươi là đích đường tỷ của Mộc Vãn Tình? Các ngươi trông không giống nhau, nàng dễ nhìn hơn ngươi."

Mộc Cẩm Dao:...

Ánh mắt hắn có bệnh phải không? Hắn là người đầu tiên nói như vậy!

Thấy nàng không nói lời nào, Đỗ Thiếu Huyên không còn kiên nhẫn, "Ta không ăn đồ ăn người khác đưa tới, ngươi mang về đi, buổi tối không nên quấy rầy ta nghỉ ngơi."

Hắn rõ ràng cự tuyệt, bày ra thái độ cự tuyệt người ngoài ngàn dặm.

Trong mắt Mộc Cẩm Dao lóe lên vẻ thất vọng, hắn lại không vì sắc đẹp mà động tâm.

Nàng hít sâu một hơi, đặt điểm tâm qua một bên, trong lòng quyết tâm, hai tay run rẩy đưa về phía bên hông kéo ra đai lưng, "Ân cứu mạng, ta nguyện lấy thân báo đáp, làm trâu làm ngựa hầu hạ công tử."

Nàng bất chấp tất cả, không thành công liền xả thân, coi như là vì tương lai của toàn gia tộc.

Nhưng trong lòng tràn đầy xấu hổ cùng tuyệt vọng.

Nàng sa đọa! Ai có thể nghĩ đến một trong hai đại tài nữ tử kinh thành tiếng tăm lừng lẫy ngày xưa, sẽ lưu lạc tới loại trình độ này.

Sắc mặt Đỗ Thiếu Huyên khó coi cực kỳ, quay đầu sang một bên, không chút do dự đi tới cạnh cửa, mở phòng ra, "Đi ra ngoài."

Mộc Cẩm Dao xấu hổ hận không thể tìm một cái lỗ để chui xuống, nhưng, nàng không có đường để có thể lui, chậm rãi cởi áo khoác xuống, lộ ra dáng người uyển chuyển, khuôn mặt tuyệt mỹ đỏ bừng, "Cầu công tử rủ lòng thương xót."

"Cút cho ta…" Đỗ Thiếu Huyên giận dữ, nhưng lời còn chưa dứt, đã đối mặt với một cặp mắt hắc bạch phân minh, hắn bối rối.

Mộc Vãn Tình thề, thật sự chỉ đi ngang qua, liền tò mò thò đầu nhìn một cái, "Oa nga."

Một quả dưa lớn như vậy

Phản ứng đầu tiên của Đỗ Thiếu Huyên chính là che mắt nàng lại, "Không cho phép nhìn, ngươi vẫn còn là hài tử."

Mộc Vãn Tình:...

Mộc Cẩm Dao:...

Mộc Vãn Tình muốn kéo tay hắn xuống, trong lòng Đỗ Thiếu Huyên quýnh lên, không biết tại sao lại gào lên, "Nàng muốn phi lễ ta!"

Không khí đột nhiên đóng băng, trừ lúng túng, vẫn là lúng túng.

Khí huyết toàn thân Mộc Cẩm Dao xông thẳng lên đầu, đầu ù ù, ta là ai? Đây là đâu? Ta đang làm gì?

Đúng vào lúc này, một đám người không biết từ nơi nào xuất hiện, ào ào kéo tới.

"Trời ạ, xảy ra chuyện gì vậy?"

"Đây không phải là đại tiểu thư Mộc gia sao? Đã sớm nghe nói đến mỹ danh của nàng, nhưng thế nào mà đêm khuya lại xuất hiện trong phòng của nam nhân như vậy? Quần áo còn xộc xệch!"

"Đêm hôm khuya khoắc các ngươi cư nhiên lại. . . Ai, bại hoại gia phong, bại hoại gia phong a."

Bình Luận (0)
Comment