Mọi người khiếp sợ chỉ chỉ trỏ trỏ, nói chuyện cũng không để ý, tràn đầy hưng phấn nhìn quần chúng ăn dưa.
Còn có chuyện gì có thể kích thích hơn việc bắt gian tại giường chứ?
Nga, mặc dù còn chưa kịp, nhưng áo ngoài đã cởi được một nửa, chậc chậc chậc, đoan trang quý nữ kiểu mẫu chính là thế này ư?
Đối mặt với biến cố đột nhiên xảy ra, não Mộc Cẩm Dao trống rỗng, cả người phát run, nỗi sợ như dời núi lấp biển tấn công tới.
Xong rồi, hoàn toàn xong rồi, nàng chắc chắn sẽ bị nhốt vào lồng heo thả trôi sông.
Hai tay run rẩy của nàng không ngừng kéo y phục, thân thể lảo đảo muốn ngã giống như tùy thời đề có thể ngất đi.
Đỗ Thiếu Huyên cau mày, sắc mặt không vui, đang muốn phát tác.
Mộc Vãn Tình hơi cau mày, kéo tay Đỗ Thiếu Huyên xuống, thoải mái tiến tới cầm lấy áo khoác, khoác lên người Mộc Cẩm Dao, thay nàng sửa sang lại quần áo.
Thần sắc Mộc Vãn Tình thản nhiên như thường, giọng cũng rất tùy ý, "Đường tỷ, chất lượng y phục của ngươi cũng quá kém, ta chỉ tiện tay kéo một cái liền bị rách, thật không phải lỗi của ta, nếu không, để ta nói nương của ta làm cho ngươi một bộ y phục mới, có tiết kiệm tới đâu đi nữa cũng không thể tiết kiệm như vậy."
Nàng giải thích giống thể không có việc gì, tiến tới bên tai của Mộc Cẩm Dao đè thấp âm thanh nói, "Trấn định, đừng hoảng hốt."
Nhưng Mộc Cẩm Dao có khi nào gặp phải tràng diện như vậy, xấu hổ muốn chết, căn bản không có cách trấn định lại.
Thấy Mộc Cẩm Dao vẫn hoảng sợ nói không ra lời, Mộc Vãn Tình không tiếng động thở dài một hơi, nhẹ nhàng véo cánh tay nàng.
Phải làm gì đây? Vẫn phải xử lý chuyện này chu toan trước đã.
"Đường tỷ, xà phòng thơm mà hôm nay ta nhờ tỷ làm giúp tương đối khá, ta rất thích, cám ơn tỷ giúp ta đưa tới."
Nụ cười yêu kiều của nàng chuyển hướng về phía Đỗ Thiếu Huyên. "Đỗ công tử, ngài có thích phần lễ vật chia tay của ta không?"
Đỗ Thiếu Huyên chăm chú nhìn nàng một cái, nàng thật sự là quá thiện lương quá phúc hậu.
Nhưng, người thiện lương thành thật quá sẽ dễ bị tổn thương.
Hắn càng lo lắng hơn, phải sao đây?
Nể mặt nàng, hắn phối hợp cầm một cái hộp gỗ ra, mở hộp gỗ ra, tám khối xà phòng thơm với màu sắc khác nhau lọt vào mắt của tất cả mọi người.
"Không tồi, ta rất thích."
Mộc Vãn Tình mím môi một cái, bất kể như thế nào chuyện này coi như qua đi.
Về phần người khác có tin hay không, dù sao, nàng cũng tin.
"Vậy thì tốt, thời gian không còn sớm, chúng ta liền trở về nghỉ rồi, ngươi cũng đi ngủ sớm một chút."
Nàng kéo Mộc Cẩm Dao đi ra ngoài, lúc này mới vờ như vừa phát hiện có người xem náo nhiệt, kinh hãi hét một tiếng, "Di, đã trễ thế này sao mọi người cũng chưa ngủ? Chặn đường của ta, nhanh nhanh nhường đường."
Nàng nói chuyện như lẽ đương nhiên, thẳng thắn, thật giống như chỉ đang tặng quà cho nhau.
Mọi người theo bản năng nhường đường.
Mộc Vãn Tình thầm thở phào nhẹ nhõm, dắt Mộc Cẩm Dao đang thần bay phách lạc đi nhanh hơn, trên mặt lại càng thêm thản nhiên.
Chỉ cần mình không xấu hổ, xấu hổ sẽ là người khác.
Chỉ cần mình cho đó là sự thật thì đó chính là sự thật! Không chấp nhận phản bác!
Đỗ Thiếu Huyên thấy vậy, trong mắt lóe lên một nụ cười nhàn nhạt.
Thật là một tiểu quỷ thông minh.
Mắt thấy sắp thuận lợi rời đi, người của đại phòng Mộc gia nghe tin chạy tới chặn đường.
Mộc Vãn Tình nhịn không được thầm mắng chửi người, sớm không đến muộn không đến, hết lần này tới lần khác vào lúc này đến.
Mộc lão thái thái nổi giận đùng đùng quát lên: "Mộc Vãn Tình, đêm hôm khuya khoắt sao ngươi lại mang theo đại đường tỷ của ngươi ở chỗ này? Cẩm Dao cùng ngươi không giống nhau, nàng là cô nương tốt trong sạch đứng đắn."
Ý nói, Mộc Vãn Tình là người không ngay thẳng? Không đứng đắn? Vừa đến đã chụp ngay cho nàng cái mũ này.
Mộc Vãn Tình cười lạnh một tiếng, đẩy Mộc Cẩm Dao vào người bà, "Mang đi, mang đi."
Nàng làm việc đều dựa vào lương tâm, cũng không trông cậy vào việc đại phòng sẽ cảm ơn, chỉ là không muốn để cho cuộc đời của Mộc Cẩm Dao bị hủy hoại.
Nữ nhi sống sót không dễ dàng, có thể giúp một tay nàng nhất định sẽ giúp.