Mộc lão thái thái vừa tức vừa giận, kéo Mộc Cẩm Dao không ngừng truy hỏi đến cùng tình huống hiện tại.
Mộc Cẩm Dao hỗn loạn, căn bản không có cách nào trả lời bà, "Đừng hỏi trước, mau trở về phòng đi đã."
Ánh mắt Mộc lão thái thái lóe lên.
Thần sắc Mộc Đại phu nhân phức tạp tới cực điểm, thiên tính vạn toán cũng không ngờ rằng sẽ như vậy, người tính không bằng trời tính.
Phải làm thế nào mới có thể thu thập kết cục?
"Không được, không thể rời đi một cách không minh bạch như vậy, nhất định phải nói cho rõ ràng."
Nếu rời đi như vậy, thanh danh nữ nhi sẽ bị hủy sạch sành sanh, chỉ có một tấm màn che thì có ích lợi gì? Phải có người chịu trách nhiệm về vấn đề này.
"Nương." Hốc mắt Mộc Cẩm Dao đỏ bừng, điên cuồng lắc đầu với nàng
Mộc đại phu nén tâm kiên quyết, nháy mắt mấy cái với nữ nhi, "Dao nhi, ngươi đừng sợ, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Ngươi mạnh dạn nói rằng tất cả chúng ta sẽ làm chủ cho ngươi."
Trong lời nói của nàng có hàm ý, điên cuồng ý ám chỉ, tranh thủ thời gian nói sạch ra a.
Tâm tình Mộc Cẩm Dao đã đến ranh giới sụp đổ, đầu căng ra đau đớn không thôi.
Nàng không phải là không biết ý mẫu thân của mình, nhưng nàng có thể làm gì? Vu hãm Mộc Vãn Tình hại nàng?
Hay là nhân cơ hội quấn lấy nam nhân trước mắt?
"Nương, đầu ta đau quá, ta thật giống như đã bị bệnh rồi, mau đỡ ta trở về."
Mộc Đại phu nhân vừa tức vừa giận, bình thời thông minh lanh lợi, vào thời khắc mấu chốt thì sao lại không có chỗ dùng?
Nàng cứng mặt chất vấn, "Dám hỏi vị công tử này, buổi tối sao tiểu nữ lại ở trong phòng ngươi? Ngươi đã làm gì tiểu nữ nhà ta?"
Nàng là hạ quyết tâm muốn kéo chân quý công tử trước mắt, dù cho mở đầu không thuận lợi, nhưng chỉ cần có cơ hội là được.
Người tuổi trẻ mặt mỏng, thể diện cũng không quá cao, Mộc Cẩm Dao lại là đại mỹ nhân khó có được, nam nhân nào có thể cự tuyệt được?
Sắc mặt Đỗ Thiếu Huyên trầm xuống, lạnh lùng nói, "Đây là phòng của ta."
Hắn chỉ nói một câu, nhưng lại khiến cho mọi người tự hiểu thành vô số ý.
Đêm khuya, cô nương trẻ tuổi mỹ lệ chạy đến phòng của một nam nhân, là ý gì không cần nói cũng biết.
Mộc Đại phu nhân không nghĩ tới hắn tuổi còn trẻ nhưng lại cứng rắn như vậy, mặt liền biến sắc, "Ý ta không phải như vậy, tiểu nữ từ trước đến giờ an phận thủ thường, ngôn hành cẩn trọng, cực kỳ tuân thủ quy củ, xảy ra chuyện như vậy, làm cha mẹ há có thể không hỏi cho rõ ràng?"
Mộc đại lão gia từ trên giường bọ dậy nên đến trễ một bước, quần áo xộc xệch, đầu bù tóc rối chạy tới, "Chính là lời này, vị công tử này, ngươi phải cho chúng ta một câu trả lời thỏa đáng."
"Trả lời thỏa đáng?" Đỗ Thiếu Huyên mắt lạnh nhìn sang, vỗ hai tay một cái, mấy hắc y vệ không biết từ nơi nào xuất hiện, tay cầm trường kiếm nhắm về phía người Mộc gia.
Bầu không khí tại hiện trường lập tức căng thẳng.
Mộc đại lão gia run sợ nhìn trường kiếm, mồ hôi tuong như mưa rơi, thận trọng nói, "Ngài đừng hiểu lầm, chẳng qua là cảm thấy nữ nhi danh tiếng kim quý, muốn hỏi cho rõ, tuyệt đối không có ý hỏi tội công tử."
Đỗ Thiếu Huyên nhìn nam nhân râu ria cặn bã này, đây chính là tiền Hộ Bộ Thị Lang? Không có nửa điểm khí tiết của quan viên. "Vậy sao?"
Mộc đại phu nhân thấy thái độ của hắn không ổn, không khỏi phát điên, chuyện đã đến nước này chỉ có thể đánh cuộc một chuyến, "Công tử, tiểu nữ đêm khuya ở chung một phòng cùng ngài, danh tiết đã hủy, cầu ngài thu nàng, nếu không nàng chỉ có một con đường chết."
"Ta quỳ xuống xin ngài." Nàng phịch một tiếng quỳ rạp xuống trước mặt Đỗ Thiếu Huyên.
Vì tương lai của nữ nhi, nàng cũng không cần mặt mũi nữa.
"Nương." Nước mắt Mộc Cẩm Dao rơi xuống, vừa cảm động vừa khổ sở.
Không khí hiện trường rất cổ quái, mọi người giương mắt nhìn về phía Đỗ Thiếu Huyên.
"Nếu không thì, cứ thu lưu trước đã, Mộc đại tiểu thư cũng là mỹ nhân nổi danh nha, không chỉ vậy còn là tài nữ kinh thành, cũng không coi là bôi nhọ công tử."
"Đúng vậy, đúng vậy, nữ nhân vĩnh viễn không chê nhiều, có một mỹ nhân như vậy ở bên cạnh càng có thêm mặt mũi a."