Sau Khi Lưu Đày, Địa Vị Của Ta Cực Cao (Dịch Full)

Chương 124 - Chương 124.

Chương 124. - Chương 124. -

Mộc Vãn Tình khẽ nhíu mày, đây là bắt cóc đạo đức, chỉ là không biết hắn liệu có bị thuyết phục hay không.

Ai ngờ, Đỗ Thiếu Huyên lại nói một câu, "Danh tiết của nữ nhi ngươi quan trọng, vậy chẳng lẽ trong sạch của ta không quan trọng?"

Hiện trường xôn xao một mảnh.

"Cái gì?" Mộc Đại phu nhân hoài nghi mình lỗ tai xảy ra vấn đề, hắn đang nói cái gì quỷ vậy?

Một nam nhân lớn như hắn còn muốn trong sạch cái gì?

"Thanh danh của ta quý giá hơn nhiều, tuyệt không cho phép tổn hại, lại dây dưa không ngớt, vậy thì. . ." Đỗ Thiếu Huyên không kiên nhẫn, "Người đâu, cầm danh thiếp của ta, mời tri phủ địa phương đến một chuyến."

Hắn cũng không chừa chút tình cảm.

Người Mộc gia mặt đều tái xanh, Mộc đại phu nhân nhắm mắt lại, tâm tình kịch liệt không thôi, kế hoạch của nàng hoàn toàn thất bại.

Ai có thể nghĩ tới, đây là một nam nhân lãnh khốc vô tình, ngay cả đại mỹ nhân đưa tới cửa cũng không muốn.

Chẳng lẽ là có bệnh kín sao?

Mộc đại lão gia gấp gáp ra cả người ra mồ hôi lạnh, đã đủ thảm rồi, lại để cho tri phủ dính vào, mạng cũng khó giữ được. "Công tử, ngàn vạn lần đừng, xin hãy nể mặt Mộc gia đang khó khăn, tha cho chúng ta lần này."

Con ngươi hắn chuyển một cái, "Coi như là nể mặt Mộc Vãn Tình. . ."

Hắn biết Mộc Vãn Tình cả ngày nấu đồ ăn chính là chuẩn bị cho Đỗ Thiếu Huyên.

Mộc Vãn Tình không vui, "Chờ một chút, mặt của ta là để cho ngươi mượn dùng sao?"

Mộc đại gia hung hăng trừng mắt nhìn nàng một cái, ở giờ phút quan trọng này làm ầm ĩ cái gì? "Chúng ta là người một nhà."

Tầm mắt Mộc Vãn Tình dừng trên người Mộc lão thái thái, "Thôi đi, làm gì có chuyện người một nhà, không có việc gì thì Mộc Vãn Tình này cũng là yêu nghiệt."

Sắc mặt Mộc lão thái thái cứng đờ, lời mắng chửi ngầm sao lại bị nàng biết?

Mộc đại phu nhân mất hết hồn vía, càng nghĩ càng sợ, "Công tử, ngươi coi như làm người tốt, thu lưu tiểu nữ đi, nếu không ta liền. . ." Nàng cắn răng, cố ý nói, "Siết chết nàng."

Đây chẳng qua là một loại thủ đoạn của nàng, nhưng không nghĩ tới lại khiến cho Mộc Cẩm Dao phản ứng lịch liệt, ánh mắt đều không đúng, nói không sai, nàng chỉ có thể chết!

"Không cần ngài tự mình động thủ, ta tự mình làm." Sắc mặt Mộc Cẩm Dao nhợt nhạt nói một câu rồi hung hăng đâm về phia cột trụ, "Rầm."

Thân thể nàng mềm nhũn ngã xuống, máu tươi chảy như suối, hai mắt nhắm chặt, không nhúc nhích.

Một màn này quá mức thảm thiết, toàn trường đều yên lặng.

Mộc Đại phu nhân đầu óc trống rỗng, gào lớn nhào về phía nữ nhi, hai tay ôm trán nữ nhi đang chảy máu, máu tươi nhanh chóng nhuộm đỏ tay nàng.

"Dao nhi, Dao Nhi, ngươi đừng dọa nương, mau tỉnh lại, vì sao ngươi lại ngốc như vậy?"

Mộc Vãn Tình cũng không ngờ tới sẽ như vậy, ngồi xổm người xuống lấy tay dò xét hơi thở, vẫn còn sống.

Nàng âm thầm thở phào nhẹ nhõm, "Khóc cái gì, mau cứu người, đi tìm đại phu a."

"Ai có thuốc cầm máu?"

Đỗ Thiếu Huyên nháy mắt, một tên thủ hạ đứng ra, "Đều tránh ra, ta biết băng bó đơn giản. ”

Trải qua một phen cấp cứu, máu là ngừng chảy, nhưng người vẫn một mực không tỉnh lại.

Đại phu cũng đã tới, chẩn mạch, sắc mặt không được tốt, "Thương thế quá nặng, có nguy hiểm tánh mạng, nếu ngày mai tỉnh lại thì còn có thể cứu."

Mộc đại phu nhân như thể điên cuồng, hai mắt đỏ ngầu, nắm chặt lấy cánh tay đại phu không buông, giống như người chết đuối bắt lấy cọc gỗ cuối cùng. "Đại phu, cầu xin ngài nhất định phải cứu nữ nhi của ta, nàng không thể chết! Kê đơn thuốc cho nàng, đắt bao nhiêu cũng được."

Đại phu không tiếng động thở dài, đáng thương cho lòng cha mẹ trong thiên hạ, "Ta trước kê một đơn thuốc, lại cho nàng uống."

Một đêm này, nhất định có rất nhiều người không ngủ.

Mặc kệ ngày thường ầm ỉ thế như thế nào, đối diện mạng người tất cả đều buông xuống thành kiến, tất cả mọi người đều hy vọng Mộc Cẩm Dao sống sót.

Không ít người cũng tới hỏi thăm, nói mấy câu an ủi.

Nhị phòng cũng không ngoại lệ, cả nhà đứng ở cửa nhìn hai lần, liền bị những người khác đẩy ra.

Bình Luận (0)
Comment