Sau Khi Lưu Đày, Địa Vị Của Ta Cực Cao (Dịch Full)

Chương 127 - Chương 127.

Chương 127. - Chương 127. -

Mộc Vãn Tình không ngại giúp Mộc Dung Tuyết một lần, nàng ta thật sự rất cố gắng để sống, cố gắng che chở người nhà, điểm này rất đáng quý.

"Đúng rồi, ai ký tên ở trong khế ước thì người đó chính là chủ nhân của xe ngựa, có quyền khống chế tuyệt đối, đừng để cho ta nghe được các ngươi ồn ào không thôi, nếu không, không ăn được cơm thì đừng trách ta."

Ném xuống những lời này, nàng liền quay đầu rời đi, người nhà tam phòng Mộc gia không ngừng trợn mắt, chỉ có ba mẹ con Mộc Dung Tuyết âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

Mộc Vãn Tình nhìn xung quanh, a, cha nương nàng đâu rồi? Chạy đi đâu rồi?

"A." Một người đụng phải, Mộc Vãn Tình không đứng vững ngã xuống, may là nàng lấy tay chống đỡ được.

Nàng định thần nhìn lại, là Mộc Cẩm Dao ngây ngây ngô ngô, "Ngươi có khỏe không?"

Từ sau khi Mộc Cẩm Dao tỉnh lại vẫn luôn hoảng hoảng hốt hốt, giống như mất hồn vậy, ánh mắt đờ đẫn.

Nghe được thanh âm, nàng mờ mịt ngẩng đầu, "Là ngươi, Mộc Vãn Tình."

Giọng điệu của nàng rất cổ quái, giống như xa lạ lại mê muội.

Ánh mắt Mộc Vãn Tình hơi nheo lại, "Đúng, ta là Mộc Vãn Tình, ngươi thì sao, ngươi là ai?"

Đối phương không chút nghĩ ngợi nói, "Ta là Mộc Cẩm Dao."

Xem ra không phải người xuyên không, con ngươi Mộc Vãn Tình vòng tới vòng lui, nàng đã sớm phát giác ra có gì đó không đúng, mặt không biến sắc dò xét.

"Ngày đó tại sao ngươi lại nói như vậy? Cái gì mà ta còn sống?"

Lúc vừa nói ra lời này, Mộc Nhị phu nhân liền tức giận lôi nữ nhi đi.

Có ai lại đi nói chuyện như vậy?

Mộc Cẩm Dao ngơ ngác nhìn thiếu nữ linh động trước mắt, tam muội muội trong trí nhớ của nàng vừa hướng nội ngờ nghệch vừa trầm tĩnh, giống như một hình ảnh mờ nhạt, không có cảm giác tồn tại gì.

Mấu chốt hơn chính là, tam muội muội đã qua đời vào ngày cả nhà bị tịch thu tài sản.

Những thành viên nhị phòng còn lại cũng lần lượt xảy ra chuyện trên đường lưu đày, không một ai có kết quả tốt.

"Ngày xét nhà hôm đó. . . Ngươi làm thế nào mà qua được? Lúc ấy ngươi chảy thật nhiều máu."

Trong lời của nàng có ý thăm dò, Mộc Vãn Tình vừa nghe liền hiểu, được rồi, vậy thì dò xét lẫn nhau đi, nhìn xem ai cao minh hơn.

"Ta mạng lớn, sau khi đi dạo một vòng ở Quỷ Môn Quan đã hoàn toàn suy nghĩ cẩn thận, đời người đau khổ, không cần phải cố kỵ quá nhiều, muốn nói thì nói, muốn làm liền làm, tùy ý mà sống, sống một cuộc sống thuộc về mình."

Quan niệm của nàng khiến cho Mộc Cẩm Dao bị chấn động mạnh, "Dù là, sống không được lâu sao?"

Mộc Vãn Tình càng tự tin phô trương, trong mắt mơ hồ có ánh sáng, "Cho dù chỉ là chốc lát, ta cũng phải sống oanh oanh liệt liệt, để cho tất cả mọi người đều nhớ kỹ tên ta."

Nàng dừng một chút, "Như vậy, coi như ta chết cũng không có tiếc nuối, sống cuộc sống dám yêu dám hận, không uổng công đến thế gian này một lần."

Lời nói của nàng nửa thật nửa giả, nhưng cực kỳ khích lệ lòng người, Mộc Cẩm Dao quả nhiên tin, thần sắc càng phức tạp. "Ngươi đã thay đổi."

Mộc Vãn Tình nhíu mày, nếu như nàng không đoán sai, Mộc Cẩm Dao trọng sinh!

Nàng tự cho là lời nói khách sáo, nhưng lại bán đứng nàng, còn có trong lúc lơ đãng nàng đã bộc lộ sự tang thương ra ngoài, tất cả đều là sơ hở.

Không phải cấp bậc của nàng quá thấp, mà là, nàng bất hạnh, gặp phải ngươi như Mộc Vãn Tình.

Mộc Vãn Tình chính là yêu nghiệt nghịch thiên mà đến.

Nàng không hoảng hốt không vội vàng bắn ngược trở về: "Trải qua sinh tử ai còn có thể giữ mãi không thay đổi chứ? Trước đây cha ngươi vẫn là dánh vẻ của người làm quan, còn bây giờ thì sao? Ăn no chờ chết."

"Trước kia nương ngươi còn có thể giả bộ là một quý phụ đoan trang, bây giờ mặt mũi cũng không cần, nói quỳ liền quỳ. . ."

Phòng thủ tốt nhất chính là tấn công.

Mộc Cẩm Dao thống khổ nhắm mắt, không đành lòng nhớ tới chuyện đêm đó, "Đừng nói nữa."

Mộc Vãn Tình khẽ thở dài một hơi, trên mặt là vẻ tiếc hận, "Ngươi cũng thay đổi, trước kia ngươi rất kiêu ngạo a, như một gốc mai vàng trong mùa đông, lăng sương ngạo tuyết, tản ra khí tức đặc trưng, chúng ta chỉ có thể nhìn lên. Hôm nay thì sao, ngươi hẳn nên nhìn vào gương. . ."

Từng câu từng chữ khiến cho lòng Mộc Cẩm Dao đau nhói, ngực từng trận đau nhức, "Ngươi đừng nói nữa."

Bình Luận (0)
Comment