Đáp án mà Mộc Vãn Tình muốn đã tới tay, cũng không có dây dưa nhiều nữa, "Được rồi, ngươi muốn làm thế nào liền làm thế đó."
Về phần kiếp trước của Mộc Cẩm Dao đã xảy ra chuyện gì? Nàng không hề muốn hỏi thăm nhiều.
Biết thì đã có sao? Kể từ một khác nàng xuyên tới, mọi việc đều không còn như trước.
Đôi cánh bướm này của nàng nhẹ nhàng vung lên, toàn bộ đều thay đổi.
Mộc Cẩm Dao nhìn bóng lưng nàng, bỗng nhiên giật mình, "Chờ một chút, ngày đó vì sao ngươi lại đánh cược cứu ta? Rõ ràng, ngươi cũng không thích ta."
Tại thời điểm nàng mê mang bàng hoàng nhất, trở lại tuổi mười sáu, sống lại trên con đường lưu đày.
Tất cả những điều này đều là không tưởng tượng nổi, nàng cảm giác như đây là một giấc mơ, không có chút chân thật nào.
Rất nhiều chuyện đều đã thay đổi, một số người vẫn còn sống.
Mà nàng, cũng không có bị Ngũ hoàng tử cướp đi, là mộng hay là ảo?
Mộc Vãn Tình có chút kinh ngạc, vì sao phải truy vấn chuyện này? Trong lòng cứ canh cánh về nguyên nhân để làm cái gì?
Đầu óc nàng chuyển thật nhanh, "Đầu tiên, ta cũng bị cuốn vào, cứu người cũng là tự cứu mình, cho nên cũng không trông cậy vào bất luận kẻ nào sẽ cảm kích."
Ngữ khí của nàng rất chân thành, "Thứ hai, ta là nữ tử, ngươi cũng là nữ tử, nữ tử ở thế đạo này không dễ dàng sống sót, vì sao không thể hỗ trợ lẫn nhau, vươn tay giúp đỡ lẫn nhau?"
Không biết tại sao, mũi Mộc Cẩm Dao ê ẩm, tâm tình bị đè nén giống như tìm được một lối ra.
"Ngươi lấy đâu ra dũng khí?"
Nếu là kiếp trước, có một người như vậy đứng ra, nàng cũng không đến nổi bị bắt đi, rơi vào trong tay Ngũ hoàng tử. . .
Mộc Vãn Tình khẽ mỉm cười, trong nụ cười tràn đầy túc sát, "Ai không muốn ta sống, ta sẽ đưa tiễn hắn một đoạn đường, người ở tuyệt cảnh luôn có thể phát ra dũng khí vô hạn."
Nhìn thiếu nữ như đang tỏa sáng, trong lòng Mộc Cẩm Dao cũng nóng lên, "Tam muội muội, cám ơn lời nói hôm nay của ngươi, cũng cám ơn ngươi ngày đó đã dũng cảm không sợ, ta vĩnh viễn sẽ không quên."
Sau này vô luận phát sinh chuyện gì, nàng cũng sẽ không thương tổn tới nữ hài tử trước mắt.
Bởi vì, nàng là ánh nắng a, khiến cho người xung quanh cảm nhận được ánh sáng cùng ấm áp, soi rọi thế giới của vô số người.
Lời nói nghiêm túc của nàng khiến cho Mộc Vãn Tình ngẩn ra, vừa định nói cái gì, cách đó không xa lại trở nên xôn xao, xảy ra chuyện?
Mộc Vãn Tình quay đầu nhìn lại, nhưng, cha nàng mẹ lại đang ở trung tâm của cuộn hỗn loạn. . .
Một đám người đánh nhau, phu thê Mộc Nhị gia cũng không biết tại sao lại bị cuốn vào trong đó, bị đánh trúng mấy cái.
Tằng đại nhân mang theo thủ hạ tới đàn áp trước, "Tất cả dừng tay cho ta, tất cả đều không muốn sống phải không? Không muốn sống thì ta sẽ đưa các ngươi lên Tây Thiên."
Hắn vừa ra tay, mọi người lập tức ngừng lại.
Tằng đại nhân tức giận trợn mắt nhìn những người này, "Là ta cho các ngươi tự do quá mức, đúng không? Được, người đâu, đem gông xiềng khóa lại"
Có một người tính một người, chỉ cần động thủ, bất luận nam nữ, đều bị khóa lại, ngay cả Mộc nhị gia cũng không ngoại lệ.
Trong lúc nhất thời, tiếng cầu xin tha thứ không ngừng vang lrrn.
Hắn làm việc hết sức quả quyết, ngay từ đầu đã đem mầm mống đè xuống, lúc này mới lạnh lùng hỏi, "Tại sao đánh nhau?"
Mọi người giương mắt nhìn nhau, không dám lên tiếng.
Tằng đại nhân chau mày, ngón tay hướng Mộc nhị gia, "Ngươi nói."
Mộc nhị gia nhìn nữ nhi một cái, Mộc Vãn Tình hơi gật đầu với hắn, lúc này hắn mới đem ngọn nguồn mọi chuyện nói ra.
Nguyên lai là vì tranh đoạt xe ngựa đánh nhau, ai cũng muốn giành trước một chiếc xe ngựa.
Có người nhìn đỏ mắt nên châm ngòi từ giữa, cứ như vậy tới tìm Mộc nhị gia, bảo hắn giúp đi cửa sau.
Mộc nhị gia dĩ nhiên không chịu, nói mình không có bản lãnh này, ai ngờ trong lúc nói chuyện đối phương có chút không đàng hoàng, chọc giận Mộc nhị gia, hung hăng đánh đối phương một quyền.
Đôi bên không ai nhường nhịn ai, có người tiến lên ngăn cản, có người tiến lên hỗ trợ đánh nhau, lập tức liền hỗn loạn.