Mộc Vãn Tình lấy ra mười vạn lượng ngân phiếu, quơ quơ trước mặt hắn, "Ta biết Ngũ hoàng tử thích mỹ nữ, cái này gọi là làm vừa lòng hắn, ta thật sự là một người tốt mà."
Nàng cười rạng rỡ, "A, đúng rồi, ta dùng danh hào của ngươi, Giang thị vệ."
Giang thị vệ:. . .
Lần này cho dù hắn có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng rửa không sạch, hắn xong rồi!
Đường lui của hắn bị nàng một tay chém đứt.
Hắn không thể về phủ Ngũ hoàng tử được nữa! Tiền đồ của hắn đã hoàn toàn bị hủy hoại! Mộc Vãn Tình, ngươi là ma quỷ!
Giết người tru tâm, cùng lắm chỉ có thế.
"Những đồng bạn của ta nếu biết mà nói. . ." Sẽ giúp hắn rửa sạch oan khuất!
Mộc Vãn Tình cười ha ha một tiếng, "Là Thẩm Vĩnh dẫn người, dĩ nhiên, hắn tự xưng là Giang thị vệ, là tâm phúc của Ngũ hoàng tử."
Giang thị vệ: . . . Mẹ kiếp.
Mộc Vãn Tình vỗ vỗ hai tay, "Thẩm thị vệ, ngươi ra xuất hiện đi."
Thẩm Vĩnh từ chỗ tối đi ra, thần sắc rất phức tạp, áy náy, nhưng trong đó lại mang chút vui mừng. "Huynh đệ, ngươi không thể trách ta, chỉ vì bạc có mị lực quá lớn, ta không kháng cự được."
Mộc Vãn Tình rút ra mười tấm ngân phiếu một trăm lượng đưa cho Thẩm Vĩnh, "Cầm chỗ này đi phân phát cho các huynh đệ, chỗ còn lại dùng làm tiền vốn, tiếp đến chúng ta sẽ tới thị trấn chuyên bán trà, chúng ta đi nhập hàng."
Kiếm tiền chỉ là thứ yếu, cột tất cả mọi người vào trên một cái thuyền, hoàn toàn đánh gãy đường lui của Giang thị vệ, mới mục đích thực sự của nàng.
"Được." Thẩm Vĩnh thu tiền rất khoái trá, "Nhưng mà, tam tiểu thư, tại sao lại phải nhập trà?"
. . . . . .
Tân Dương thành, nổi danh sản xuất nhiều lá trà, mỗi năm đều có vô số thương nhân chạy đến mua hàng.
Đoàn người Tằng đại nhân ở lại trạm dịch, hắn vẫn mang người đi làm xà phòng thơm, tranh thủ sản xuất hàng nhiều hơn.
Một đường này, hắn đã thuộc nằm lòng toàn bộ quá trình, một mình vẫn có thể làm được.
Mộc Vãn Tình mặc nam trang, búi tóc nam tử, vóc người thấp bé còn chưa trổ mã hết, khó phân biệt được nam nữ.
Nàng mang theo đoàn người Thẩm Vĩnh khiêm tốn xuất hành.
Nàng còn dẫn theo Mộc nhị gia cùng Mộc Tử Thành ra ngoài xem nhiều chuyện đời, rèn luyện nhiều hơn, tranh thủ sớm một mình chống đỡ một phương.
Hiện giờ nàng không đủ nhân thủ, cần phải thành lập một đội nhân mã cho riêng mình.
Bất kể là nhóm quan sai Tằng đại nhân, hay là những thị vệ như Thẩm Vĩnh, đều chỉ là khách qua đường.
Có duyên một đường đồng hành, nhưng khi đến được biên ải liền mỗi người một ngả.
Muốn vào Tân Dương thành cần phải nộp tiền, một người hai văn, một nhóm tám người nộp tiền rồi khiêm tốn vào thành.
Tân Dương thành phồn hoa hơn so với những trấn thành gần đó, người đi đường như dệt cửi, rộn ràng náo nhiệt, dòng ngựa xe như nước chảy, cửa tiệm san sát nhau.
Dọc theo con phố, tiếng rao bán hàng rong vang lên rất nhiều, thanh âm rao hàng kết hợp với mùi thức ăn hấp dẫn tạo nên sự mê người, khiến mấy hài đồng đều chảy nước miếng.
Mộc Vãn Tình cảm thấy cực kỳ hứng thú với những thứ này, mỗi một thứ đều mua một chút, bánh cuộn, kẹo hồ lô, bánh phục linh, ô mai chua vân vân.
Nàng có tiền liền theo thói quen mua nhiều thức ăn, để ngừa vạn nhất.
Thẩm Vĩnh ở xa thấy nàng chỉ lo mua mua mua, dạo phố đến quên trời quên đất, hắn đều không chịu nổi.
Hắn không nhịn được mè thúc giục, "Tam tiểu thư, hiện tại chúng ta đi đây?"
Mộc Vãn Tình đưa một bọc kẹo hồ lô cho đại ca, hai tay Mộc Tử Thành xách đầy túi lớn túi nhỏ.
"Trà thị Nam Thành sẽ mở cửa vào giờ mùi, ngươi không thấy trên đường có rất nhiều nhóm thương nhân sao? Tất cả đều là thương nhân từ các nơi đến lấy hàng."
Thẩm Vĩnh trợn mắt há mồm, "Làm sao ngươi biết? Tin tức này có chính xác không?"
"Ta hỏi người bán kẹo hồ lô." Mỗi khi Mộc Vãn Tình mua một thứ, đều sẽ cùng chủ sạp tán gẫu vài câu. Cứ năm ngày Tân Dương thành sẽ mở trà thị một lần, chúng ta tới đúng lúc."
Thẩm Vĩnh bừng tỉnh đại ngộ, hắn cho rằng nàng đang lãng phí thời gian tán gẫu, thật ra lại đang thu thập tin tức.
Được rồi, không hổ là mộc Tam tiểu thư, vĩnh viễn đi trước người khác một bước.
"Vậy bây giờ chúng ta tới đó đi."