Sau Khi Lưu Đày, Địa Vị Của Ta Cực Cao (Dịch Full)

Chương 136 - Chương 136.

Chương 136. - Chương 136. -

Như một viên đá nặng nện vào ngực Quách Nhị, khơi dậy ngàn tầng sóng lớn, nhà mình biết chuyện trong nhà, năm huynh đệ bọn họ đều có thiên phú kinh doanh, cực kỳ có bản lĩnh.

Mà quy tắc kế thừa của Quách gia cũng không phải là truyền laij cho đích trưởng tử, mà là, truyền lại cho người có năng lực.

Muốn trổ hết tài năng, trở thành gia chủ đời kế tiếp, phải trải qua một trận tranh đấu kịch liệt.

"Còn có cái gì nữa?"

Mộc Vãn Tình há miệng, lại kịp thời nuốt trở về, cười ha ha một tiếng, "Không thể nói nhiều, đây là chuyện nhà người khác."

Bộ dáng muốn nói lại thôi của nàng thành công khiến cho lòng hiếu kỳ của Quách Nhị như cỏ dại phát triển, thật muốn biết nhân gia có lời vàng ngọc gì.

Hắn không phải là đích trưởng tử, cũng không phải người có năng lực nhất trong nhà, vị trí vốn không cao, nhưng cũng không ngăn được hắn muốn giành chiến thắng a.

Dựa theo quy củ trong nhà, cho mỗi người một khoản tiền vốn để ra ngoài tự làm ăn, trong vòng ba năm, người kiếm được nhiều tiền nhất có thể trở thành gia chủ đời kế tiếp.

Một năm qua, lão tam có đầu óc kinh thương nhất đã cưỡi lên trên, khiến cho hắn cảm nhận được áp lực rất lớn.

Mộc Vãn Tình cười tủm tỉm, "Nào, nếm thử tay nghề của ta đi."

Quách Nhị hít sâu một hơi, hương thơm ngào ngạt xông vào mũi, từng miếng cá đều được cắt đều, rất mỏng, nhưng kết cấu cũng rất đẹp, màu sắc bắt mắt.

Hắn uống một ngụm canh cá trước, thần sắc hơi giật mình, lập tức gắp một miếng cá mỏng bỏ vào miệng.

Hắn không khỏi khen không dứt miệng, "Nước canh vàng óng trong suốt, lúc vào miệng hơi tê tê, rất nhanh liền có một vị ngọt mát, hương thơm cay nồng, nước dùng đậm đà. Thịt cá tươi ngon, vừa phải không bị bỡ, quá ngon."

Vị chua chua cay cay này ăn rất ngon miệng, không thể ngừng đũa được.

Mộc Vãn Tình cũng đã lâu không ăn món cá tiêu dưa chua, nàng cắn từng miếng, vẻ mặt thoải mái.

Khung cảnh này khiến cho người hầu bên cạnh đều nuốt nước miếng, nhưng vẫn phải nhịn.

Quách Nhị ăn rất ngon, ngẩng đầu liền thấy Mộc Vãn Tình đang dùng bữa một cách ung dung tao nhã, thể hiện lễ nghi ăn uống tốt, càng tin vào lời của nàng.

Hắn gọi một chén cơm, chan một thìa nước canh, húp nước canh rồi lại ăn cơm, thật sự quá thỏa mãn.

Hắn ăn no uống nê rồi, lúc này mới cười nói, "Ngươi xuất thân cao quý, tuổi còn nhỏ nhưng sao lại có được trù nghệ cao siêu như vậy?"

Vẫn là đang thăm dò, có thể thấy được hắn là người cẩn thận kỹ tính.

Đáng tiếc gặp phải vua trang bức như Mộc Vãn Tình.

Mộc Vãn Tình lấy khăn lau miệng, uống một ngụm trà, "Ai bảo trong nhà lại có một trưởng bối yêu thích mỹ thực chứ, chỉ vì tranh sủng mà ta phải đặc biệt cố gắng, đương nhiên cũng nhờ thiên tính của ta cao, học cái gì cũng nhanh."

Quách Nhị:. . .

Chưa từng thấy qua người nào lại biến việc tranh sủng thành tươi mát thoát tục như vậy, thật sự là một nhân tài.

Giống như Quách gia bọn họ, dù tranh đấu kịch liệt tới đâu, cũng chỉ là lén lút so đấu, ngượng ngùng nói ra miệng.

Dù sao cũng là tuổi trẻ a, tuổi trẻ có được sủng ái chính là tiền vốn.

"Vậy ngươi đến đây là để. . .?"

Mộc Vãn Tình thưởng thức chén trà, mặt mày sáng sủa, có nhuệ khí đặc trưng của thiếu niên.

"Ta muốn chứng minh với trưởng bối trong nhà, tuy tuổi ta còn nhỏ nhưng thiên phú dị bẩm, năng lực siêu quần, chuyện kinh thương cũng sẽ không kém cạnh ai."

Nàng ngượng ngùng cười cười, "Không gạt ngươi, ta đã khoe khoang trước mặt trưởng bối, lần này trở về sẽ kiếm được mười vạn lượng bạc, tuy cũng không nhiều lắm, nhưng lần đầu tiên làm ăn, coi như trả học phí đi."

Khóe miệng Quách Nhị giật giật, kiếm mười vạn lượng coi như trả học phí? Sao ngươi không lên trời luôn đi?

Nhưng nhìn thiếu niên tính tình phô trương, hắn đành nuốt lời nói trở lại, khen một câu trái lương tâm, "Ngươi thật biết cố gắng."

Mộc Vãn Tình nghiêm túc nói hươu nói vượn, "Cũng không có cách nào, những khổ cực hiện tại đều là vì sau này có thể say trong lòng mỹ nhân, tỉnh quản quyền thiên hạ."

Bình Luận (0)
Comment