Sau Khi Lưu Đày, Địa Vị Của Ta Cực Cao (Dịch Full)

Chương 137 - Chương 137.

Chương 137. - Chương 137. -

Khuôn mặt Thẩm Vĩnh nứt ra từng tấc từng tấc, thật thái quá! Muốn lật trời rồi!

Nàng quên mất bản thân là nữ nhi rồi sao? Còn say trong lòng mỹ nhân.

Hiện tại hắn rốt cục đã biết vì sao lại bị Mộc Vãn Tình nắm thóp triệt để như vậy, bởi vì, nàng không có da mặt, không có gì mà nàng không khoe khoang được, cũng không có gì là nàng không bìa ra được!

Người Mộc gia rốt cuộc đã làm gì để nuôi ra được một nữ nhi như vậy?

Hắn lại một lần nữa nhìn về phía Mộc nhị gia, rất muốn hỏi một câu, là ngươi dạy ra à?

Kết quả, hắn thấy được sự kiêu ngạo ở trên mặt Mộc nhị gia?!

Hài tử nhà ta quá tuyệt vời, thực sự quá tuyệt vời, ta hạnh phúc, ta tự hào lại hãnh diện.

Thẩm Vĩnh:. . . Được rồi, người của nhị phòng Mộc gia đều không được bình thường!

Mộc Vãn Tình cùng Quách Nhị càng nói càng hăng, Quách Nhị đã hoàn toàn tin tưởng lời Mộc Vãn Tình nói, thái độ với nàng càng khách khí lại càng thân thiết.

Hào môn dù có tiền tới đâu, cũng không là gì khi ở trước mặt các quan.

Tiền tài quyền lực, quyền lực xếp đầu, đã có được cơ hội ôm đùi quan lớn, hắn sao có thể không tận hứng chứ?

Mộc Vãn Tình thấy tình hình đã dần đi vào kế hoách, lúc này mới tựa như tùy ý mở miệng.

"Quách huynh, chúng ta làm một giao dịch đi."

"Cái gì?" Quách Nhị chưa hiểu lắm.

Mộc Vãn Tình mở to đôi mắt đơn thuần, "Cùng nhau nhập hàng, theo lý mà nói, nhập càng nhiều sẽ càng rẻ, chúng ta coi như cùng có lợi."

Quách Nhị im lặng, tiểu gia hỏa này không phải ngây thơ bình thường, người bình thường ai lại dám đưa ra yêu cầu như vậy? Phỏng chừng hắn còn không có thiệp mời, càng không có quyền ưu tiên lựa chọn.

Tuy nhiên, thành thật mà nói, chuyện này cũng không gây hại gì hắn.

Hắn cố ý kết giao với Mộc Vãn Tình là để có thể ôm đùi gia tộc sau lưng nàng, "Ngân sách của ngươi là bao nhiêu?"

Mộc Vãn Tình vỗ xuống một xấp ngân phiếu, "Mười vạn lượng, còn ngươi thì sao?"

Ném ra một xấp ngân phiếu lớn mà như đang ném đồ chơi, tư thế xem tiền như rác này càng chứng thực cho lý do của nàng.

Đúng là một tiểu công tử không hiểu thế sự, tiền không phải là vấn đề, mấu chốt là tranh sủng.

Ừm, đối với hắn mà nói, đây là chuyện tốt, dễ lừa gạt. . . Không đúng, là dễ dỗ dành!

Trong mắt Quách Nhị hiện lên một tia ý cười, vỗ ngực cam đoan, mọi chuyện cứ để hắn lo.

Mộc Vãn Tinh cũng mỉm cười, đám người Thẩm Vĩnh nhìn mà bội phục, nếu nói ai là vua trang bức? Mộc tam tiểu thư xưng thứ hai, không ai dám xưng đệ nhất!

Nàng thuận lợi giải quyết được vấn đề nhập hàng khó khăn, lại còn có thêm một người dẫn đường.

Cứ như vậy, Quách Nhị dẫn theo đám người Mộc Vãn Tình tiến vào trà thị, trà thị rất náo nhiệt, các loại thương nhân đang chen lấn.

Đây chỉ là tiểu thương, đại thương hộ chân chính đều được mời vào phòng riêng trên lầu, mỗi người một gian, lão bản cung cấp dịch vụ một đối một chất lượng cao.

Tiểu nhị cực kỳ ân cần, mang trà cùng điểm tâm tốt nhất tới.

Dù sao cũng nhàn rỗi, Quách Nhị nhiệt tình phổ thông khoa học kiến thức về trà.

Trà nào có thể bán được tốt nhất, trà nào dùng để uống là tốt nhất, những loại trà phổ biến ở Giang Nam, làm thế nào để chọn được trà? Loại trà nào là tốt? Làm thế nào để bán? Tất cả các kiến thức đều nói rất rõ ràng.

Hơn nữa, hắn còn phát hiện, Mộc Vãn Tình quả thật thông tuệ hơn người, vừa nghe liền hiểu, còn có thể từ một suy ba.

Năng lực học tập này cũng quá mạnh.

Không biết qua bao lâu, tùy tùng liền tới bẩm báo, "Nhị gia, Phan lão bản đã tới rồi."

"Mau mời vào." Quách Nhị đứng lên nghênh đón, mà Mộc Vãn Tình lại ngồi bất động.

Người bước vào là người điều hành trà thị, Phan lão bản, dáng người hắn mập mạp, cười rộ lên trông giống Phật Di Lặc, nhìn rất hòa ái dễ gần.

Nhưng, nếu ngươi thật sự nghĩ vậy thì sai rồi, hắn là người nổi danh khôn khéo.

Phan lão bản cùng Quách Nhị là người quen cũ, nói chuyện rất tùy ý thân mật, hàn huyên nửa ngày, lúc này hắn mới nhìn về phía Mộc Vãn Tình ngồi ở bên cạnh.

"Đây là?"

Bình Luận (0)
Comment