Phan lão bản cho rằng mộc Vãn Tình không hiểu gì, dù sao cũng có ai lại tùy tiện mang bí kíp tổ truyền đi bán chứ.
Chỉ có bại gia chi tử! Thật là một kẻ dễ lừa gạt a.
Ai ngờ, Mộc Vãn Tình nói một câu, "Cái này... Ta cũng không có quá nhiều hứng thú với tiền, cũng không hiểu giá trị của nó bao nhiêu, ngươi cảm thấy bao nhiêu thì thích hợp?"
Lần này thật sự không có cách nào tiếp lời, coi như Phan lão bản muốn lừa gạt người khác, có Quách Nhị bên cạnh như hổ rình mồi, tùy thời chờ chiếm tiện nghi.
"Ta phải xem thành phẩm trước."
Mộc Vãn Tình cực kỳ kiêu ngạo, lắc đầu một cái, "Vậy quên đi, ta cũng không có hứng thú để cho người khác kén cá chọn canh."
Đầu Phan lão bản co rút từng đợt, đứa nhỏ này sao lại không làm theo lẽ thường?
Thật sự không có cách nào giao tiếp với một đứa nhỏ như vậy, quá mệt mỏi.
"Ngươi hiểu lầm rồi, ta nào dám có suy nghĩ như vậy, ta chỉ cảm thấy nếu không thấy được hiện vật, trong lòng không yên tâm, là một dân kinh thương, làm như vậy cũng không sai chứ?"
"Đúng là không sai." Mộc Vãn Tình hừ lạnh một tiếng, "Nhưng ta không muốn giao dịch với người không tín nhiệm ta."
Nàng nhìn về phía Quách Nhị ở bên cạnh, "Quách Nhị ca, ngươi muốn không?"
"Ách." Quách Nhị có chút chần chờ, quả quyết gật đầu, "Muốn."
Ai cũng sẽ không ngại có ít bí phương, hắn cũng tín nhiệm Mộc Vãn Tình này.
Một hài tử đơn thuần như vậy sao có thể gạt người.
Người bình thường đối mặt với hài tử cỡ tuổi Mộc Vãn Tình thường sẽ không có bao nhiêu lòng phòng bị.
Mộc Vãn Tình cao hứng cười, "Vậy thì được, ta đưa tặng ngươi, miễn phí không lấy tiền, ngươi chiếu cố ta như vậy, trong lòng ta hiểu rõ."
Một cái bánh từ trên trời giáng xuống, đập trúng Quách Nhị, Quách Nhị thụ sủng nhược kinh, miễn phí? Kinh hỉ đến quá đột ngột.
Nhưng hắn nghĩ đến gia tộc sau lưng nàng, nào dám chỉ vì lợi ích trước mắt?
"Tiểu huynh đệ, phần ân tình này của ngươi ta nhận, nhưng mà, ngươi làm như vậy sẽ chọc giận người nhà ngươi, ngươi không biết một bí phương thường trân quý cỡ nào..."
Hắn liên tục khuyên Mộc Vãn Tình, thứ nhất là thật lòng lo nghĩ thay cho Mộc Vãn Tình, hai là không muốn đắc tội với đại gia tộc sau lưng nàng.
Trưởng bối người ta không nỡ đánh hài tử nhà mình, nhưng sẽ không cố kỵ với người khác, đến lúc đó liền mất nhiều hơn được.
Thật ra thì, hắn căn bản không hiểu, miễn phí mới là đắt giá nhất.
Vẻ mặt Mộc Vãn Tình như không thú vị, không nhịn được ngắt lời nói, "Vậy ngươi lại tùy tiện cho ta thêm chút hàng, coi như trao đổi, người nhà ta mắng thì mắng, có đánh mấy cái cũng không sao, bằng hưu như người, ta muốn kết giao. ”
Thanh âm của nàng dừng một chút, hợp tình hợp lý nói, "Nói nhỏ cho ngươi biết, lão tổ tông nhà ta thương ta nhất, bất kể ta có gây họa gì cũng sẽ che chở ta, sợ gì chứ?"
Bảo là nói nhỏ, nhưng người ở chỗ này đều nghe được.
Sắc mặt Phan lão bản thay đổi liên tục, tâm tình phức tạp tới cực điểm.
Đều nói mấy quý nhân kinh thành đều vì vui vẻ mà vung tiền như rác, vị tiểu công tử đến từ kinh thành này vừa cao hứng liền tặng luôn bí phương gia truyền cho người, đây cũng quá... Khoa trương.
Hắn hâm mộ đều đỏ cả mắt.
Trong lòng Quách Nhị lại tràn đầy vui mừng, trao đổi thì được, "Đứa nhỏ này, cũng quá thành thật, vậy thì được, ngươi thích cái gì?"
Mộc Vãn Tình đảo mắt, "Ta thích vải vóc đẹp mắt."
Quách Nhị không khỏi cười, quả nhiên là tính tình trẻ con.
"Nhà ta cũng kinh doanh dệt may, sản xuất đủ loại vải vóc, ta thêm cho ngươi một ngàn thất vải thượng phẩm, mười ngàn thất vải trung phẩm, mười vạn thất vải hạ phẩm, ngươi thấy thế nào?"
Đây là dựa theo tỷ lệ đặt lá trà lúc trước của Mộc Vãn Tình để tính, mặc dù không biết nàng tại sao lại đặt như vậy, nhưng vẫn tôn trọng sự lựa chọn của nàng.
Công tất cả lại cũng phải khoảng mười vạn lượng bạc, cầm đi mua một bí phương, hắn vẫn cảm thấy đáng giá.