Sau Khi Lưu Đày, Địa Vị Của Ta Cực Cao (Dịch Full)

Chương 139 - Chương 139.

Chương 139. - Chương 139. -

Mộc Vãn Tình chốt đơn đặt hàng, liền thanh toán một nửa tiền đặt cọc ngay tại chỗ, thấy nàng sảng khoái như thế, Quách Nhị đều có chút lo lắng thay nàng.

Đứa nhỏ này quá đơn thuần, quá dễ dàng bị gạt.

Hắn cố ý dặn dò, "Phan lão bản, xuất hàng cho tiểu huynh đệ trước đi, ngàn vạn lần đừng để xảy ra chuyện rắc rối, đây là người ta mang đến, đừng có làm mất mặt ta."

"Yên tâm." Ánh mắt Phan lão bản lóe lóe, "Tiểu huynh đệ, ngươi tính vận chuyển thế nào? Lúc nào mang đi? Trước cho ta một thời gian chính xác, ta sẽ an bài tốt."

Mộc Vãn Tình chớp chớp mắt, "Ta còn phải ở chơi thêm mấy ngày bên này, trước không đề cập tới chuyện vận chuyển hàng, còn phải chế tạo trà gạch xong rồi mới rời đi."

Phan lão bản vội vàng hỏi, "Ngươi muốn chế trà gạch ở trong thành sao?"

Mộc Vãn Tình kỳ quái hỏi ngược lại, "Đúng, có vấn đề gì sao?"

Ánh mắt Phan lão bản sáng lên, "Không, không có, nếu như Mộc tiểu huynh đệ không chê, có thể ở lại nhà ta."

Mộc Vãn Tình bĩu môi, dáng vẻ tùy hứng như được nuông chiều từ bé. "Cái này thì không được, ta không có thói quen ăn nhờ ở đậu, làm gì cũng không được tự do."

"Sao có thể là ăn nhờ ở đậu..." Phan lão bản dở khóc dở cười, trong lòng càng hạ quyết tâm, "Vậy thì như vậy đi, ta có một thôn trang ngoài thành, ngươi dần người vào đó ở, ta giúp ngươi đưa hàng hóa qua, thấy thế nào?"

Mộc Vãn Tình cố ý lộ ra thần sắc lung lay bất định, Phan lão bản thấy có cửa, càng thuyết phục hăng say.

Quách Nhị nhìn không được, mặc kệ thế nào thì tiểu huynh đệ này cũng theo chân hắn tới, hắn có một phần trách nhiệm.

"Tiểu huynh đệ, hay là ngươi ở lại chỗ ta đi, ta bao một nhà khách điếm, nơi ấy rất lớn."

Phan lão bản hơi cau mày, tên này thế mà lại cùng hắn cướp! Cũng muốn theo dõi kỹ thuật làm trà gạch của người ta đi, người Quách gia vẫn luôn cực kỳ khôn khéo.

Có cạnh tranh, hắn càng thêm ngo ngoe rục rịch, "Tiểu huynh đệ, không phải ngươi muốn chế trà gạch sao? Ở khách điểm sẽ không tiện, hơn nữa, ngươi cần cái gì thì cứ nói với ta, muốn người có người, muốn vật có vật, cái gì cũng tiện."

Vẻ mặt Mộc Vãn Tình động tâm, nhưng lại chần chờ không quyết, "Ta lại không thân với ngươi, hơn nữa còn theo chân Quách Nhị ca tới."

Ý nói, nàng quen với Quách Nhị, càng tín nhiệm Quách Nhị hơn.

Quách Nhị tràn đầy ý cười, đứa nhỏ này cũng không tính là quá ngốc.

Nàng tín nhiệm mình như vậy, hắn càng phải vì nàng mà tính kế, không thể để cho nàng bị gian thương lừa gạt!

Phan lão bản:? ? ? Ta là gian thương?

"Tiểu huynh đệ, ta là người sinh ra và lớn lên tại Tân Dương thành, hết sức quen thuộc với nơi này, không phải ta khoác lác, ở nơi này không có chuyện gì là ta không làm được, có thể thỏa mãn tất cả nhu cầu của ngươi."

Mộc Vãn Tình mở to đôi mắt ngây thơ, "Trưởng bối nhà ta nói, không có việc gì mà tỏ ra ân cần, không phải gian cũng là trộm, ngươi là loại nào?"

Vẻ mặt Phan lão bản đọng lại, đứa nhỏ này ngốc thật? Hay là ngốc giả? Ghét nhất là người ngay thẳng!

"Ha ha ha." Quách Nhị không nhịn được cười, thật hài.

"Ta biết rồi." Mộc Vãn Tình vỗ hai tay một cái, đôi mắt đen nhánh lấp lánh tỏa sáng, giống như đứa nhỏ phát hiện ra bí mật nhỏ, hưng phấn không thôi, "Ngươi muốn trộm bí kíp tổ truyền của nhà ta, đúng không?"

Phan lão bản bị nói trúng tim đen, nhưng tuyệt đối không thể nhận a, "Không không, ta không có, ta không phải loại người đó..."

"Chuyện này cũng không phải là không thể thương lượng..." Cùng lúc đó, Mộc Vãn Tình lại nói ra, a một tiếng, "Nếu ngươi không có cái ý này, vậy quên đi."

Phan lão bản:... Có thể đem lời mới nói nuốt trở về hay không?

"Thật ra thì, ta vẫn có một chút xíu hứng thú."

Vẻ mặt Mộc Vãn Tình ghét bỏ, "Quá miễn cưỡng, không cần thiết."

Phan lão bản phát hiện không thể vòng vo với vị này, nói quá kín đáo đoán chừng nghe không hiểu.

Hắn không thể làm gì khác hơn là thẳng thắn, "Tiểu công tử, ta đặc biệt cảm thấy hứng thú, ngươi ra giá đi."

Bình Luận (0)
Comment