Phan lão bản ân cần thu xếp, để cho đầy tớ quét dọn sạch sẽ, bố trí lại phòng, vội tới quên trời.
Hắn còn muốn an bài mấy nha hoàn hầu hạ cho Mộc Vãn Tình, nhưng lại bị một câu nói của nàng đánh về.
Chỉ nói, thích thanh tĩnh, không quen có người lạ bên canhj, sẽ khiến cho nàng có một loại ảo giác như bị theo dõi.
Phan lão bản trầm mặc, ngươi cứ tiếp tục thẳng thắn như vậy còn để cho người khác tiếp lời như thế nào?
Là thừa nhận? Hay là chối? Quên đi, đại nhân có đại lượng, cùng hài tử so đo cái gì.
Mộc Vãn Tình không có ở chính phòng, mà lại vào ở sương phòng phía đông, bên trong bài trí đầy đủ mọi thứ, điêu khắc chạm hoa trên giường rất đẹp.
Trong lúc đầy tớ sửa sang lại phòng, nàng chống cằm ngồi trên bậc thềm, đầu óc không ngừng suy nghĩ, trong kế hoạch hôm nay, có xuất hiện sơ suất gì hay không? Có cần kiểm tra lại thiếu sót hay không?
Người hầu đưa điểm tâm cùng trà nóng tới, trầm mặc một hồi, thấy Mộc Vãn Tình không có phân phó gì, lúc này mới lặng lẽ lui ra ngoài.
Những đầy tớ đã sửa sang xong phòng cũng lui xuống, không còn người lạ nào.
Phụ tử Mộc nhị gia lặng lẽ từ chỗ tối đi ra, trong tay Mộc Tử Thành cầm một cái đệm, "Muội muội, ngồi dưới đất lạnh, ngồi trên cái đệm này đi."
Mộc Vãn Tình cười híp mắt nhận lấy, đặt ở dưới mông, "Cám ơn đại ca."
Mặc dù là cười, nhưng giữa mi mắt lại lộ ra một chút mệt mỏi.
Tập trung tinh thần cường độ cao, thời thời khắc khắc chuẩn bị xuất kích, cả người rất mệt mỏi.
Mộc Tử Thành có chút đau lòng, người khác chỉ nhìn thấy sự cường đại của nàng, nhưng lại không thấy nàng âm thầm dốc hết sức lực, mỗi một bước đi đều cân nhắc nhiều lần.
"Rất mệt mỏi đúng không, hay là, muội vào phòng ngủ một lát đi, ta cùng phụ thân ở ngoài cửa trông coi."
Thẩm Vĩnh mang theo người đi dạo một vòng ở trong sân, chắc chắn không còn người ngoài, lại để cho hai đồng bạn ra cửa sân canh giữ.
Thẩm Vĩnh chạy đến trước mặt Mộc Vãn Tình, ánh mắt nóng rực nhìn nàng, hưng phấn không thể kiềm chế bản thân, "Tam tiểu thư, ngươi chính là kỳ tài ngút trời, đời này người ta bội phục nhất chính là ngươi. ”
Hắn rốt cuộc đã hiểu được, Tằng đại nhân thân là thủ lĩnh nhóm quan sai áp tải, vì sao lại nghe lời một phạm nhân lưu đày tới như vậy? Hơn nữa còn là một tiểu cô nương mới mười ba tuổi!
Sự thông tuệ này, thủ đoạn này, tâm kế này, ai chơi được qua nàng?
"Không chỉ tạo quan hệ với Quách gia, còn thuận lợi tiến vào trà thị, trọng yếu nhất chính là, ngươi còn lừa được một đống vải..."
Vừa biết viết kịch bản, vừa biết diễn, vừa biết tính kế, lại biết gạt người, cứ thế kéo hết chỗ tốt về trong bát của mình.
Mộc Vãn Tình cầm một khối điểm tâm lên, "Sai rồi, là ta dùng bí phương bí truyền trao đổi."
"Ngài thật sự có bí phương bí truyền sao? Mộc gia tổ truyền?" Thẩm Vĩnh cảm thấy không tưởng tượng nổi, cho dù có, cũng không tới phiên nhị phòng, càng sẽ không đến phiên Mộc Vãn Tình.
Mộc Vãn Tình hơi nhíu mày, "Chứ ngươi nghĩ thế nào?"
Nàng không nói, Thẩm Vĩnh cũng biết điều không hỏi nhiều, đầu óc hắn không có thông minh như người ta. "Tiếp theo phải làm gì nữa? Ta toàn lực phối hợp ngài."
Mộc Vãn Tình nhìn về phía cửa viện, khóe miệng hơi nhếch lên, "Chờ."
Thẩm Vĩnh có chút sửng sốt, "Chờ cái gì?"
"Chờ con cá cắn câu." Mộc Vãn Tình chuẩn bị lên một kế hoạch bắn một trúng mấy con chim.
Từng vòng móc nối với nhau, nhịp nhàng ăn khớp, tinh vi đến mức cực hạn.
Đêm đó, Mộc Vãn Tình cùng Quách Nhị và Phan lão bản ăn một bữa tối thịnh soạn, có cá có thịt, có rau quả tươi, chỉ là tay nghề cần cải tiến.
Mộc Vãn Tình vừa ăn vừa phê bình, thịt này chưa được xử lý tốt nên có chút tanh, cách cắt phiến cá này chưa được, thịt dê này chưa đủ ngon miệng, nói tới mức Phan lão bản sắp hộc máu tới nơi, loại khách này quá khó hầu hạ.
Mộc Vãn Tình nhàn nhạt liếc hắn một cái, thuận miệng nói đến món cà tím xào trong Hồng Lâu Mộng, phải dùng tới mười con gà để phối hợp? Hai người nghe mà ngây người, xa xỉ tới vậy?
Có thể xác định, đây là con cháu xuất thân trâm anh thế tộc, nếu không cũng không biết rõ tới vậy.