Sau Khi Lưu Đày, Địa Vị Của Ta Cực Cao (Dịch Full)

Chương 143 - Chương 143.

Chương 143. - Chương 143. -

Nụ cười của Phan lão bản lại càng nhiệt tình hơn, vô cùng ân cần, thái độ của Mộc Vãn Tình đối với hắn vô cùng lạnh nhạt, nhưng đối với Quách Nhị thì nhiệt tình hơn nhiều.

Sự đối xử khác biệt này khiến cho tâm tình của hai người trở nên khác biệt, vui buồn đan xen.

Cơm nước xong xuôi, Mộc Vãn Tình cũng không muốn tiếp tục dây dưa nữa, lấy cớ mệt mỏi rồi đi nghỉ ngơi.

Y phục mới, giày dép cùng vớ mới đã được chuẩn bị, không chỉ có một bộ, mà có tới bốn bộ.

Các loại đồ dùng sinh cũng hoạt không thiếu thứ nào, ngay cả tịnh phòng cũng chuẩn bị cả cánh hoa dùng để tắm rửa, có thể thấy được đối phương cân nhắc chu toàn cỡ nào.

Mộc Vãn Tình ngâm mình trong bồn nước nóng, tẩy sạch từ đầu đến chân một lần, cảm giác cả người đều nhẹ nhàng.

Nàng sờ sờ y phục mới trên người, chất liệu thổ cẩm phổ biến nhất ở kinh thành.

Ngoài cửa, Mộc nhị gia đang canh giữ, thấy nữ nhi đi ra liền nói, "Tình Nhi, Thẩm thị vệ đã bị gọi đi."

Mộc Vãn Tình hơi gật đầu, chuyện này cũng nằm trong kế hoạch của nàng.

Nàng cầm lấy hộp điểm tâm trên bàn, bên trong có đủ loại điểm tâm tinh xảo, nàng đẩy về phía trước mặt Mộc nhị gia, "Cha, cơm chiều ngon miệng không? Nào, nếm thử điểm tâm đi."

Phụ tử Mộc nhị gia ăn cùng thị vệ khác, bọn họ cũng không có bị bạc đãi, được hầu hạ đủ món thịt cá.

Toàn bộ quá trình ăn Mộc nhị gia đều lo lắng, cứ sợ thân phận nữ nhi bị bại lộ.

Hắn cầm một miếng điểm tâm rồi cắn một miếng, tư vị ngọt ngào tan ra trong miệng, bỗng nhiên cảm khái, "Nương ngươi thích ăn điểm tâm nhất, trước kia điều kiện không tốt, nàng vẫn luôn tự động thủ làm bánh đậu đỏ, thật ngon a."

Hắn ăn một miếng điểm tâm đều nghĩ đến thê tử, Mộc Vãn Tình không khỏi nở nụ cười, con ngươi nàng đảo quanh, đổ hết điểm tâm trong hộp vào khăn tay, bọc lại kín mít, "Cha, người mang về cho nương ăn, nương nhất định sẽ rất vui vẻ."

Khóe miệng Mộc nhị gia giật giật, dở khóc dở cười, đúng là lừa ăn lừa uống, ăn không hết còn mang đi.

Mà phía bên kia, Thẩm Vĩnh uống một ngụm trà thơm thượng hạng, "Đây hẳn là trà tiến cống của năm nay - đại hồng bào, Phan lão bản cũng thật có bản lĩnh a."

Phan lão bản không nghĩ tới một thị vệ thế mà lại nhận ra được, không khỏi nhìn với ánh mắt khác, "Không dám không dám, ta chỉ là được ké một chút, trong tay cũng chỉ có một chút, hôm nay cố ý mang cho Giang tiểu ca nếm thử."

Thẩm Vĩnh tự báo gia môn, đi không đổi tên, ngồi không đổi họ, họ Giang!

"Khách khí rồi, không biết đã tối rồi mà Phan lão bản gọi ta tới đây có chuyện gì không?"

"Giang tiểu ca, chủ tử nhà ngươi rốt cuộc có lai lịchh gì?" Phan lão bản tính tình cẩn thận, trước khi đưa ra quyết định, nhất quyết phải tìm hiểu rõ ràng.

"Ta chỉ là một tùy tùng, nào dám nói lung tung." Thẩm Vĩnh ngoài miệng nói như vậy, nhưng vẻ mặt lại cao ngạo.

Phan lão bản ngứa ngáy khó nhịn, "Ta cam đoan sẽ không tiết lộ một chữ ra bên ngoài, xin thề.

"Thề cũng vô dụng, ta tuyệt đối sẽ không nói, quy củ trong phủ sâm nghiêm, ta cũng không dám phạm nửa điểm sai lầm."

Hắn vừa nói như vậy, Phan lão bản lại càng tò mò, lấy ra một tấm ngân phiếu từ trong ngực, đẩy đến trước mặt Thẩm Vĩnh, "Thỉnh ngài giơ cao đánh khẽ."

Thẩm Vĩnh liếc mắt một cái, năm trăm lượng, thủ bút thật lớn.

Hắn nhanh chóng thu ngân phiếu, trong miệng còn nói, "Không được, không được, ta không thể nói. . ."

Mà đồng thời, hắn lấy ra một tấm lệnh bài rồi lắc lắc trước mặt Phan lão bản, ánh mắt Phan lão bản trừng to, đây là cái gì? Lệnh bài của phủ Ngũ hoàng tử?

Chờ sau khi hắn đã thấy rõ ràng, Thẩm Vĩnh nhanh chóng thu hồi lệnh bài, "Ta cũng không nói gì hết."

Ừm, chưa có nói, chỉ có làm.

Lần đầu tiên hố chủ tử, lòng hắn tràn đầy bất an sợ hãi. Nhưng lần thứ hai, không hiểu tại sao lại thấy thú vị.

Hố chủ tử một lần thì vui một chút, mà vẫn luôn hố chủ tử thì lại vui lâu dài!

Điện hạ, không thể trách thuộc hạ không đủ trung thành, mà vì. . . Mộc tam tiểu thư cho quá nhiều! Không cự tuyệt được.

Bình Luận (0)
Comment