Sau Khi Lưu Đày, Địa Vị Của Ta Cực Cao (Dịch Full)

Chương 146 - Chương 146.

Chương 146. - Chương 146. -

Thẩm Vĩnh há miệng thở dốc, không dám nói gì, chuyển đề tài.

"Tam tiểu thư, Phan lão bản đưa tặng chúng ta xe chuyên chở hàng hóa, nhưng chúng ta có nhiều hàng như vậy, nhân thủ lại không đủ, làm sao bây giờ?"

Không riêng gì mấy vạn cân trà, còn có mấy vạn thất vải cần chuyển, đều phải cần rất nhiều nhân thủ.

Mộc Vãn Tình nhẹ nhàng thở dài một hơi, "Vô số vải vóc cần vận chuyển, đại lượng trà cũng cần vận chuyển, ta thật sự quá khó khăn, ai biết được lòng ta khổ thế nào?"

Thẩm Vĩnh:...

Hắn nghĩ, hẳn có vô số người muốn nếm thử khổ sở như vậy.

Mộc Tử Thành không nhịn được cười, cười ra tiếng, muội muội thật đáng yêu.

Mộc Vãn Tình hơi trầm ngâm, nghiêm mặt nói, "Ngươi tới Thanh Dương tiêu cục một chuyến, mời bảo tiêu của bọn họ, cần bao nhiêu người thì ngươi hẳn biết chứ?"

"Biết." Ánh mắt Thẩm Vĩnh sáng lên, đây là một ý kiến không tồi, có thể thuê được tiêu cục cũng không phải người thường, hắc bạch lưỡng đạo đều có dấu tay bọn họ, có giá trị vũ lực nhất định.

Bởi vì Tân Dương Thành có trà thị, cho nên mỗi năm đều có vô số thương nhân tới đây, kéo theo cả thành thị đều trở nên phồn vinh.

Ngành vận chuyển hàng hóa cũng vì vậy mà sinh ra, tiêu cục trong thành này mọc lên như măng mùa xuân sau mưa, nổi tiếng nhất là Thanh Phong tiêu cục, tổng tiêu đầu chính là đại lão Lục Phiến Môn đã về hưu, hắc bạch lượng đạo hắn đều chơi.

"Ngài đã sớm suy nghĩ đến những chuyện này rồi sao?" Hắn vỗ đầu mình một cái, "Nhìn xem ta đã hỏi vấn đề ngu ngốc gì, thông tuệ như ngài, bày mưu tính kế, mọi thứ đều nằm trong tay ngài."

Mộc Vãn Tình mỉm cười, "Chờ ngày xuất phát, ngươi mang theo các huynh đệ phụ trách áp giải nhóm hàng hóa này, phải bảo trì khoảng cách mấy dặm với đội ngũ áp giải lưu phạm, việc này là tuyệt mật, mấy người chúng ta biết là được, cứ cách hai ngày ngươi lại gặp ta, trao đổi một chút tin tức."

Cách nhau vài dặm, có thể tách biệt hai đội ngũ, nhưng nếu có việc, cũng có thể hỗ trợ lẫn nhau.

"Được." Thẩm Vĩnh đều hiểu, lần này bọn họ chơi lớn, thu hoạch kinh người, nhất định sẽ khiến cho người ta đỏ mắt.

Bản thân bọn họ cũng không sạch sẽ, lừa Ngũ hoàng tử không chỉ một lần.

Vậy nên, hành động khiêm tốn, im lặng làm giàu.

Hắn lại đùa giỡn một chút, "Ngài sẽ không sợ ta ôm lô hàng này chạy mất sao?"

Đây chính là lô hàng trị giá mấy chục vạn lượng a, cả đời này hắn cũng chưa từng thấy qua nhiều tiền như vậy.

Mộc Vãn Tình bình tĩnh nhìn hắn, khóe miệng nhếch lên một nụ cười lạnh, "Ngươi nói cái gì vậy? Ta nghe không rõ a, Giang thị vệ."

Ba chữ cuối cùng gằn ra đặc biệt nặng, nàng dám an bài như vậy tất nhiên đã chuẩn bị chu toàn.

Thẩm Vĩnh:...

Được rồi, nhược điểm chết người nhất của hắn lại bị Mộc Vãn Tình nắm trong tay.

Nếu để cho Ngũ hoàng tử biết thủ hạ của mình dám lừa mình như vậy, hắn nhất định sẽ triển khai đòn trả thù mãnh liệt.

"Tam tiểu thư, ta đều nghe lời ngài, ngài nói làm như thế nào ta liền sẽ làm như thế đó."

"Chờ sau này chia tiền, các ngươi muốn đi đâu cũng được, chọn một nơi cuối đời, hoặc là trở về phủ Ngũ hoàng tử cũng được."

Thẩm Vĩnh Im lặng, trước kia còn muốn trở về, nhưng hiện tại, còn có thể trở về sao?

Trên đời này không có bức tường nào là không lọt gió.

Nhưng kỳ quái chính là, trong lòng hắn lại không có một tia hối hận.

Hắn bán mạng cho Ngũ hoàng tử, một năm kiếm được mấy trăm lượng đã không tệ rồi, mười năm cũng chỉ có mấy ngàn lượng.

Nhưng đi theo Mộc Vãn Tình, làm một đơn hàng, ít nhất có thể kiếm được mấy vạn lượng.

Tiền là lá gan của con người, là sự tự tin của con người.

Đến lúc đó hắn lại cầm tiền tìm tới một trấn nhỏ Giang Nam phồn hoa, mua nhà mua đất mua cửa hàng, làm một phú ông, chỉ nghĩ thôi đã cảm thấy rất chờ mong rồi.

Trời cao đất dày, hoàng đế lại ở quá xa, tin tức không thông, cho dù Ngũ hoàng tử có muốn làm cái gì, cũng phải tìm được người trước đã.

Mộc Vãn Tình nhàn nhạt liếc hắn một cái, vừa nhìn đã hiểu được tâm tư của hắn.

Trên đời này không có lòng trung thành tuyệt đối, chỉ xem lợi thế phản bội có đủ hay không.

Bình Luận (0)
Comment