Sau Khi Lưu Đày, Địa Vị Của Ta Cực Cao (Dịch Full)

Chương 147 - Chương 147.

Chương 147. - Chương 147. -

Mộc Vãn Tình chế biến toàn bộ hạ trà thành trà gạch, một nửa trung trà cũng chế thành trà gạch, còn lại một vạn cân trà trung trà cùng thượng trà thì niêm phong lại, đóng gói mang đi.

Trong thời gian này, nàng chỉ điểm cho Phan lão bản cùng Quách Nhị, cho đến khi họ học xong mới thôi.

Khiến cho hai người đều cảm động đến hỏng mất, thật sự là một hài tử thành thật a.

Ngoài ra, mỗi ngày nàng đều đi dạo trong thôn trang, đối với các loại thực vật mà nàng cảm thấy hứng thú, sẽ tò mò hỏi nông hộ, còn có thể hỏi xin hạt giống.

Bất kỳ hạt giống nào nàng cũng muốn, mà nàng cũng không nhận không, đều dùng tiền trao đổi.

Nông hộ cảm thấy nàng rất kỳ quái, vừa nhìn đã biết là quý công tử có tiền, sao còn cảm thấy hứng thú với cây trồng như vậy?

Trang đầu cố ý bẩm báo việc này với Phan lão bản, Phan lão bản ngược lại cảm thấy rất bình thường, tiểu công tử kim tôn ngọc quý sinh ra đã cẩm y ngọc thực, chưa từng thấy qua đất nông nghiệp, nhìn cái gì cũng cảm thấy mới mẻ.

"Nhân gia muốn thì cứ cho, cũng không đáng giá bao nhiêu."

"Vâng."

Cứ như vậy, Mộc Vãn Tình thu thập được hạt giống của năm loại ngũ cốc, lúa mì, gạo nếp, gạo tẻ, cây gai và các loại đậu.

Lúa mì, gạo và đậu đều là cây chịu hạn

Còn cây gai thì có thể dùng làm vải bố hoặc giấy Tuyên Thành.

Còn có rau củ quả, chỉ cần nàng nhìn thấy, đều bị nàng thu vào.

Chờ Quách Nhị vẫn chuyển vải vóc từ nơi khác tới đây, cũng đã là nửa tháng sau.

Mộc Vãn Tình cũng không ở lại lâu, an bài người bên tiêu cục tới nhận hàng, sau khi sắp xếp mọi chuyện thỏa đáng thì nàng mới tạm biệt với hai ngươi.

Hai người đều rất luyến tiếc nàng, tuy rằng lúc ắn có chút kén cá chọn cạnh, nhưng thỉnh thoảng cũng sẽ xuống bếp nấu một bữa ăn ngon, khiến cho mọi người đều vui vẻ.

Mộc Vãn Tình lấy một vật ra, "Phan lão bản, lần trước ngươi khen món bánh hoa quế không dứt miệng, đây là công thức của món bánh hoa quế, tặng ngươi."

Quách lão bản vừa mừng vừa sợ, không nghĩ tới trước khi rời đi nàng lại hào phóng như vậy, lại tặng hắn một phần công thức điểm tâm.

Bánh hoa quế này thật sự rất ngon, ngon miệng tinh tế, hương thơm nồng đậm, rất hợp khẩu vị của hắn.

Có thể làm bán, cũng là một nguồn kiếm tiền.

"Đa tạ tiểu công tử, ta cũng đã chuẩn bị trình nghi cho ngài, kính xin ngài hãy nhận lấy."

Vốn chuẩn đã bị hai rương lễ vật, hiện tại sao, lại thêm mấy rương nữa, cái này gọi là có qua có lại.

Đây cũng coi như là phần tặng lễ tương xứng, Mộc Vãn Tình cũng không cự tuyệt.

"Quách nhị ca, đây là công thức bánh trung thu nhân thịt mà ngươi thích ăn."

Quách Nhị nhẹ nhàng nhận lấy công thức, nhìn lướt qua, không riêng gì bánh trung thu nhân thịt, còn có công thức bánh trung thu đậu xanh.

Trong lòng hắn cực kỳ cảm động, nhiều hơn so với Phan lão bản, nàng lại còn rất tinh tế không nói ra. "Tiểu huynh đệ, nghe Quách nhị ca nói một câu, về sau đừng thành thật như vậy, bên ngoài có rất nhiều người xấu, lòng người rất phức tạp."

Mộc Vãn Tình mở to đôi mắt ngây thơ, tươi cười ngọt ngào, "Nhưng ta đều gặp được người tốt a, Quách nhị ca cũng rất chiếu cố ta a, Phan lão bản cũng giúp đỡ không ít."

Quách Nhị nhịn không được thở dài, hài tử ngốc này, đó là bởi vì bọn họ có chuyện cần nhờ.

"Vậy ngươi tính đi tới nơi nào?"

Mộc Vãn Tình biểu lộ khát vọng, "Ta muốn dạo một vòng biên quan, muốn nhìn thử phong cảnh nơi đó, đại mạc cô yên trực, trường hà lạc nhật viên*, chỉ nghĩ thôi cũng đã cảm thấy đẹp."

(*): hai câu thơ trong bài Sứ Chí Tái Thượng

Quách Nhị há miệng, có lòng khuyên nàng đừng đi, biên quan khổ hàn, gió cát đầy trời, làm gì có phong cảnh đẹp chứ?

Nhưng mà, trải qua mấy ngày ở chung, hắn biết rõ Mộc Vãn Tình là người nói một không có hai, việc nàng đã muốn làm thì không ai có thể ngăn cản.

Mộc Vãn Tình chắp tay với bọn họ, ngồi lên xe ngựa nghênh ngang rời đi, phía sau là một đội ngũ áp giải hàng hóa thật dài.

Bình Luận (0)
Comment