Quách Nhị nhìn xe ngựa biến mất trong tầm mắt, nhịn không được thở dài, "Không biết kiếp này còn có thể gặp lại không?"
Phan lão bản cũng không có gì buồn bã, tâm tình tương đối không tệ, "Khẳng định là không, nhân gia có thân phận gì, mà chúng ta lại là thân phận gì, có thể gặp gỡ đã là duyên phận khó có được."
Hắn có được hai phần bí phương gia truyền, đã cảm thấy mỹ mãn.
Không hổ là quý công tử, nội tình gia tộc hùng hậu, bí phương vô số.
Quách Nhị là người khôn khéo, vừa nghe liền cảm thấy được điểm không thích hợp, "Ngươi biết hắn có thân phận gì sao?"
Từ đầu đến cuối hắn đều không biết được lai lịch của Mộc Vãn Tình, thậm chí cũng không biết được họ Mộc này là thật, hay chỉ là bút danh?
Mộc Vãn Tình không nói, hắn cũng không tiện hỏi nhiều.
"Không không không, ta không biết." Phan lão bản thầm rùng mình, thẳng thừng phủ nhận.
Ánh mắt Quách Nhị híp lại, "Phan lão bản, ngươi không thành thật a."
Phan lão bản ha ha một tieengs, chủ động chuyển đề tài, "Nào nào, chúng ta lại bàn về chuyện hợp tác hai bí phương này đi."
Quách Nhị quả quyết cự tuyệt, "Đây là thứ tiểu huynh đệ tặng ta, ta sẽ không lấy ra làm ăn."
Phan lão bản có chút sửng sốt, "Chúng ta chỉ là gặp dịp thì chơi, đừng nói ngươi thật sự nhập diễn nha? Đừng ngớ ngẩn nữa, nhân gia chính là. . . Ý ta là, ai sẽ kiếm được nhiều tiền hơn?"
Hắn suýt chút nữa là vạ miệng rồi, sợ chết.
Ánh mắt Quách Nhị híp lại, Mộc tiểu huynh đệ khẳng định sẽ không tự bạo, chỉ có thể là quá thành thật, nên bị lão hồ ly này lừa gạt. "Rốt cuộc hắn là ai?"
"A, bụng đói quá, dùng bữa đi." Phan lão bản mang cái bụng to, thân thể mập mạp bước đi như bay.
Quách Nhị tức giận hừ lạnh một tiếng, gia hỏa này.
Mà đoàn người Mộc Vãn Tình ngày đêm lên đường, chạy được mấy vài ngày.
Dưới sự an bài tỉ mỉ của nàng, đoạn đường này cũng không có xảy ra chuyện.
Nàng phái hai người đi trước, sắp xếp chỗ trong khách điếm trước, tìm hiểu tình hình giao thông phía trước, giảm bớt rất nhiều phiền toái không cần thiết.
Lại chỉ định hai thị vệ phụ trách mua sắm, đoàn người có nhiều thành viên như vậy, chuyện ăn mặc cần có người chuyên môn phụ trách.
Thẩm Vĩnh phụ trách quản lý chung, dẫn theo mấy huynh đệ cùng nhau giám sát.
Mọi thứ đều được tổ chức có trật tự.
Ngày hôm đó, đoàn người vào một khách điếm.
Cả khách điếm đều được bao trọn, Thẩm Vĩnh và tiêu cục mỗi bên đều cử người ra, phụ trách canh gác đêm nay.
Nhiều hàng hóa như vậy, cẩn thận thế nào cũng không quá đáng.
Mộc Vãn Tình gọi mấy món chiêu bài, sau khi rửa mặt chải đầu liền chờ cơm, trong phòng lấp kín người, mọi người đều dang tán gẫu, không khí rất hòa hợp.
Sau chuyến đi Mộc nhị gia lại mập lên một vòng, nhưng toàn bộ tâm tư đều bay biến. " Tình nhi, ngày mai chúng ta có thể gặp nương con rồi sao?"
Hắn chưa bao giờ xa thê tử mình lâu như vậy, thực sự quá nhớ.
"Nhất định có thể." Ngữ khí của Mộc Vãn Tình rất khẳng định, nàng đã an bài xong.
Nhưng vào lúc này, một gã thị vệ gõ cửa tiến vào, "Tam tiểu thư, Tằng đại nhân tới."
Mọi người trong phòng đều đứng lên, Mộc Vãn Tình cười tủm tỉm phất tay, "Tằng đại nhân, đã lâu không gặp."
Tằng đại nhân nhìn thiếu nữ sắc mặt hồng nhuận, âm thầm thở phào nhẹ nhõm, "Ngài cuối cùng cũng đã trở lại, trái tim ta vẫn luôn treo lơ lửng."
Lúc nàng rời đi đã nói phải chờ một đoạn thời gian, nhưng vừa đi liền không trở về, cũng không có nửa điểm tin tức, nếu không phải Mộc nhị phu nhân cùng Mộc Tử Ngang vẫn còn ở đó, hắn đều hoài nghi có phải nàng đã chạy trốn rồi hay không.
Thẩm Vĩnh tức giận nói, "Chuyện này có gì phải lo lắng, tam tiểu thư là ai chứ? Nàng chính là thần! Nàng bán người ta đi, người ta còn phải giúp nàng đếm tiền."
Khóe miệng Mộc Vãn Tình giật giật, ngươi nói cái gì đó hả? "Đây là khen ta, hay là mắng ta?"
Thẩm Vĩnh không cảm thấy lời nói của mình có vấn đề, còn cảm thấy mình đặc biệt biết ăn nói lại rất hiểu chuyện, "Đương nhiên là khen rồi, tam tiểu thư, ngài là người thông minh nhất trên đời này, không một ai sánh bằng a."