Sau Khi Lưu Đày, Địa Vị Của Ta Cực Cao (Dịch Full)

Chương 155 - Chương 155.

Chương 155. - Chương 155. -

Một roi quất lên người Mộc lão thái thái, cũng quất vào trong lòng vô số người.

Đây là chấn nhiếp, cũng là cảnh cáo.

Dám gây chuyện ở địa bàn của hắn, đây chính là kết quả.

Chỉ chốc lát sau, Mộc lão thái thái đã bị quất cho cả người đầy máu, có mấy người Mộc gia tiến lên ngăn cản, nhưng cũng bị quất cho chạy trốn tán loạn.

Tằng đại nhân ngoan độc nói, "Đeo gông xiềng lại cho những người này, trước khi đến biên quan đều không được tháo xuống."

"Vâng."

Mấy nam nhân Mộc gia đều kêu khóc quỷ gào, nếu ngay từ đầu không tháo gông xiềng ra, chưa từng hưởng được tư vị của sự tự do, cũng sẽ không suy sụp đến thế.

Mộc Vãn Tình thờ ơ lạnh nhạt, ánh mắt lạnh lùng đáng sợ.

Khóe mắt Mộc Cẩm Dao ướt đẫm, vô cùng đau đớn, đều là người một nhà ,vì sao lại đi tới bước này?

"Đừng đánh nữa, sẽ xảy ra mạng người, tam muội muội, tổ mẫu làm sai, nhưng bà ấy đã bị trừng phạt, nể tình bà già yếu hãy tha cho bà đi."

Mộc Vãn Tình tức giận, hậu quả rất nghiêm trọng, "Đây là lần thứ mấy? Ta đã cho các ngươi cơ hội, đáng tiếc, lại không quý trọng nó."

Nàng vẫn luôn tôn trọng sinh mạng, không muốn tay dính máu tanh, nhưng đây không phải là lý do để bọn họ đến tận nhà gây chuyện với nàng.

"Nói cho cùng, vẫn là vì ta quá nhân từ, khiến cho các ngươi cảm thấy hậu quả của việc phạm sai lầm cũng không đáng sợ nha, được, ta sửa!"

Câu cuối cùng đằng đằng sát khí, lộ ra một cỗ túc sát mùa đông.

Sắc mặt Mộc Cẩm Dao trắng bệch, nàng còn muốn thế nào?

Mộc Vãn Tình cất cao giọng nói, "Tằng đại nhân, để lại một hơi cho bà ta là được, mạng của bà ta quá cứng, không chết được."

Mộc lão thái thái hấp hối, đau đến mức khuôn mặt mơ hồ, "Mộc Vãn Tình, ngươi là tiểu súc sinh bất trung bất hiếu bất nhân bất nghĩa, ngươi sẽ gặp báo ứng."

Ánh mắt Tằng đại nhân trầm xuống, "Các huynh đệ, quất đám con cháu của bà ta, đây chính là kết quả của việc không tu khẩu đức."

Rõ ràng là thay Mộc Vãn Tình trút giận.

"Có trách thì trách lão tổ tông nhà các ngươi, ai bảo bà ta không biết tu tâm dưỡng tính, sau này bà ta lại làm yêu thì cho các ngươi chịu tội thay."

Sắc mặt Mộc lão thái thái tái xanh, trong lòng mắng chửi bọn họ tới máu chó phun trào, nhưng cũng không dám mở miệng nữa.

Mộc Vãn Tình lấy ra dược tề tốt nhất rồi giúp Mộc nhị phu nhân xử lý miệng vết thương, động tác của nàng nhẹ nhàng, cực kỳ cẩn thận.

Mộc nhị phu nhân chỉ cảm thấy trên mặt thanh mát lạnh lẽo, vết thương không đau, từ đâu kiếm ra thuốc tốt này? "Tay của Vu tứ tiểu thư cũng bị thương, ngươi giúp nàng nhìn thử, hôm nay nếu không nhờ nàng che chở, chỉ sợ..."

Tay Vu tứ tiểu thư bị người giẫm vài cái, ngón tay út gãy xương, Mộc Vãn Tình cau mày, "Ta giúp ngươi cố định ngón tay trước, đến trấn kế tiếp sẽ tìm đại phu tốt xem thử, yên tâm, có tốn bao nhiêu tiền đều sẽ chữa khỏi cho ngươi."

Nàng ân oán rõ ràng, nhận một phần ân tình này.

Vu tứ tiểu thư cầm lấy tay bị thương, sợ hãi không thôi, nàng không biết mình lấy đâu ra dũng khí để xông tới cứu người.

Rõ ràng, nàng ghét chọc phải thị phi nhất.

Nhưng nàng không hối tiếc.

Một tháng này cùng ăn cùng ở, Mộc nhị phu nhân lại là một nữ nhân rất ôn nhu phúc hậu, vẫn luôn chiếu cố nàng.

Người không phải cỏ cây, ai có thể vô tình?

Mộc Vãn Tình cầm lấy khăn tay cùng cành cây nhỏ nhặt được, cố định đơn giản cho Tứ tiểu thư, "Trước nhịn, rất nhanh sẽ ổn thôi."

Sự dịu dàng của nàng khiến cho Vu Tứ tiểu thư có chút bất ngờ.

Mộc Vãn Tình nhìn về phía Mộc Tử Ngang khóe miệng bị rách, hắn đã xử lý qua vết thương.

"Nhị ca, ngươi nói đi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì."

"Là như vậy. . ." Mộc Tử Ngang lập tức thao thao bất tuyệt kể lại chuyện vừa rồi, không che giấu chút nào.

Sắc mặt Mộc Vãn Tình càng ngày càng khó coi, chậm rãi đi đến trước mặt Mộc đại gia đang nằm trên mặt đất, chân đá hắn.

"Mộc đại gia, ta biết ngươi không phải con người, nhưng lại không biết ngươi có thể ác độc tới như vậy, quả nhiên là nhất mạch tương thừa."

Bình Luận (0)
Comment