Sau Khi Lưu Đày, Địa Vị Của Ta Cực Cao (Dịch Full)

Chương 154 - Chương 154.

Chương 154. - Chương 154. -

Mộc Vãn Tình mặc một kiện nam trang tay bó màu thu hương, đầu đội ngọc quan, trước ngực có một chuỗi vòng cổ, dáng vẻ một tiểu công tử nhà phú quý.

Hiện trường trở nên xôn xao, cho nên, Tằng đại nhân rời đi cả đêm là vì đón Mộc Vãn Tình? Cũng quá khoa trương đi.

Nhưng, chuyện khoa trương hơn vẫn còn ở phía sau.

Mộc nhị phu nhân kích động đỏ hốc mắt, "Tình nhi, ngươi đã trở lại, phụ thân ngươi cùng đại ca đâu?"

Ánh mắt Mộc Vãn Tình đảo qua, nhìn thấy thảm trạng bị thương của nàng, con ngươi co rút, một tia lửa giận bùng lên. "Nương, ta đã trở lại, bọn họ ở phía sau xe ngựa."

Nàng lưu loát nhảy xuống xe ngựa, Tằng đại nhân đỡ hụt một phen, "Ngài cẩn thận."

Người khác còn chưa kịp phản ứng, nhưng Phương gia chủ vẫn luôn yên lặng vây xem không xen vào ngược lại hít một hơi khí lạnh, chuyện này không thích hợp.

Ánh mắt Mộc lão thái thái sung huyết, toàn bộ cừu mới hận cũ trong lòng dâng lên, muốn nhào tới đánh nàng, "Mộc Vãn Tình."

Bà còn chưa tới gần Mộc Vãn Tình, đã bị Tằng đại nhân đá một cước bay ra, mặt già nặng nề chạm đất, đau đớn khó nhịn.

Bà chỉ cảm thấy trong miệng đầy máu tanh, vừa mở miệng liền phun ra hai cái răng.

Cả người bà đều choáng váng, bà cũng chỉ còn lại mấy cái răng!

Một chiếc xe ngựa khác cũng ngừng lại, phụ tử Mộc nhị gia hỏa tốc nhảy xuống, nhào về phía người nhà.

Phu thê mẫu tử nhiều ngày không gặp, xa cách lâu gặp lại hốc mắt đều đỏ.

Mộc nhị gia nhìn mặt thê tử, vô cùng đau lòng.

Mộc Tử Thành cũng không dám tin vào mắt mình, tóc mẫu thân cùng nhị đệ đều xõa tung, quần áo lộn xộn, hiển nhiên đã trải qua một phen xé rách.

"Nương, mặt người. . . Là ai đã đánh?"

Hắn cho rằng có quan sai chiếu cố, bọn họ sẽ sống rất ổn.

Hốc mắt Mộc nhị phu nhân đỏ bừng, lệ rơi đầy mặt, ánh mắt lưu luyến nhìn trượng phu cùng nữ nhi, "Trở về là tốt rồi, trở về là tốt rồi, ta không sao."

Nhìn thấy mọi người đã trở về an toàn, cuối cùng lòng nàng mới bình tĩnh lại.

Bị đánh cũng không sao, nàng cũng không muốn làm lớn chuyện.

Mộc Vãn Tình chậm rãi đi tới, trên mặt mang theo một tia túc sát, dám động đến nương nàng, thật đúng là chán sống.

"Là ai đánh nương ta? Đứng ra."

Khí thế của nàng quá thịnh, Mộc lão thái thái cũng không dám đứng ra, tiểu nha đầu nhà Lục thẩm ở bên cạnh thở phì phì kêu lên, "Là bà ta khi dễ Nhị thúc nãi nãi."

Ngón tay mập mạp của tiểu hài tử chỉ về phía Mộc lão thái thái, Mộc lão thái thái theo bản năng quay đầu lại.

Mộc Vãn Tình cười lạnh một tiếng, "Thừa dịp ta không ở đây mà khi dễ người nhà của ta, cũng chỉ có chút lá gan này?"

Người nhà chính là vảy ngược của nàng, ai dám động tới, chính là muốn chết.

Mộc lão thái thái ngàn tính vạn tính cũng không ngờ tới, Mộc Vãn Tình lại trở về ở thời điểm mấu chốt này.

Chuyện đã đến nước này, bà cũng bất chấp tất cả, cũng không tin Mộc Vãn Tình dám làm gì bà.

"Ngươi chạy trốn cùng dã nam nhân, ngươi là ả ong bướm lả lơi. . ."

Mộc Vãn Tình đoạt lấy roi từ trong tay Tằng đại nhân, không chút do dự quất tới, "Ba."

Nàng chưa từng chơi roi, không khống chế tốt lực đạo, lúc quất bị lêhcj hướng, quất về phía ánh mắt Mộc lão thái thái.

Mộc lão thái thái bị dọa cho hồn phi phách tán, theo bản năng dùng tay che mặt. "Ngươi dám đánh ta?"

Mộc Vãn Tình vẫy vẫy tay, vũ khí này dùng có chút không không tiện, "Có chút mỏi a."

"Ngài cần gì phải tự mình động thủ, để cho ta." Tằng đại nhân hơi khom người, duỗi hai tay ra.

Mộc Vãn Tình đặt roi lên tay hắn, "Từ trước đến nay ta vẫn luôn là một người văn nhã khéo léo, nhưng cũng tin vào ăn miếng trả miếng, lấy máu trả máu, Tằng đại nhân, vất vả ngươi rồi."

"Vâng." Tằng đại nhân tất cung tất kính đáp một tiếng, cầm lấy roi mạnh mẽ quất tới.

Đây là vũ khí của hắn, lực khống chế vô cùng tốt, chỉ đâu đánh đó.

Trong lúc nhất thời, chỉ nghe thấy được tiếng thét chói tai cuồng loạn của Mộc lão thái thái, tiếng kêu đau đớn, tiếng cầu quẩn, thanh âm không dứt bên tai.

Bình Luận (0)
Comment