Mộc Dung Tuyết gấp gáp, "Đại bá, Mộc gia chúng ta đều thành phàm nhân lưu đày, còn nói tộc quy cái gì? Loại thời điểm này càng phải đoàn kết nhất trí, cùng nhau vượt qua cửa ải khó khăn."
Mộc Cẩm Dao cũng đi theo khuyên nhủ, "Đúng vậy, phụ thân, tất cả mọi người đều không dễ dàng, sau khi tam muội muội trở về cũng không dễ giải thích..."
Nàng không tin mộc Vãn Tình chạy trốn, cũng không tin nàng lại giở thủ đoạn gì không thể để nhìn người khác thấy, nhất định là có chuyện quan trọng.
Mộc Vãn Tình này rất có thủ đoạn, thật sự dựa vào lực lượng của một người áp chế tất cả mọi người, ngay cả quan sai cũng phải khách khí với nàng, đắc tội với nàng liệu có được kết quả tốt sao.
Nàng nào biết được tâm tư của Mộc đại gia, chân tướng không trọng yếu, trọng yếu chính là, hắn muốn lần nữa khi có được uy vọng tộc trưởng, khiến cho tất cả tộc nhân đều nghe hắn lời.
"Im miệng, lúc nào đến phiên hai nữ oa mở miệng nói chuyện? Người đâu... cùng nhau đè mẫu tử Mộc Tử Thành lại, cầm côn tới, tất cả đánh chết."
Đây là muốn giết gà dọa khỉ, dùng hai mạng người để thành lập uy vọng của hắn.
Lục thúc dòng thứ Mộc gia không khỏi nóng nảy, "Đừng có xằng bậy, đầu năm nay không còn lưu hành chuyện sử dụng tư hình..."
Thấy hô to vô dụng, hắn chỉ có thể mang theo người nhà cùng xông tới bảo vệ Mộc Tử Ngang cùng Mộc nhị phu nhân.
Mộc gia lập tức rối loạn, chia làm hai phe, có người tiến lên chấp hành mệnh lệnh của tộc trưởng, có người chạy tới ngăn cản, hiện trường loạn thành một đoàn.
Quan sai liều mạng kêu ngừng, nhưng không có ai nghe.
Vu tứ tiểu thư ngơ ngác nhìn, cả người đều bị dọa cho sợ choáng váng, Mộc gia thật đáng sợ!
Vú nuôi sợ hãi không nhịn được, muốn kéo tiểu thư nhà mình cách xa cái vòng tròn thị phi này.
Vu tứ tiểu thư ngơ ngác bị kéo lùi lại, lại thấy Mộc nhị phu nhân ở cách đó không xa bị đám người hỗn loạn đẩy ngã, sắp bị người giẫm tới đầu.
Tình thế vô cùng nguy hiểm, nàng đầu nảy, không chút nghĩ ngợi đẩy vú nuôi nhào tới, vững vàng bảo vệ đầu Mộc nhị phu nhân.
Nhưng vào lúc này, mấy chiếc xe ngựa chạy như bay tới, một tiếng hét phẫn nộ vang lên, "Tất cả đều dừng tay lại."
Một bóng người bay tới, roi dài vung về phía Mộc đại gia đang khoa tay múa chân, mặt Mộc đại gia bị đánh trúng nặng nề, đau nhức tới mức ôm mặt kêu thảm thiết.
Roi dài đi tới đâu, tiếng kêu thảm thiết vang lên không ngừng, con cháu Mộc gia đều bị quất roi, một người cũng không thoát được, toàn bộ ôm đầu ngồi xổm trên mặt đất cầu xin tha thứ.
Chỉ chốc lát sau, cục diện đã được khống chế.
Tằng đại nhân cầm roi trong tay, mặt như chìm trong nước, hắn mới rời đi một đêm đã nháo ra chuyện như vậy.
"Các ngươi là muốn tạo phản a, xem ra là thèm được ăn roi."
Mộc lão thái thái nhìn con cháu bị thương, vừa tức vừa giận: "Tằng đại nhân, đây là chuyện nội bộ Mộc gia chúng ta, không liên quan gì đến ngươi. . . A."
Tằng đại nhân liền quất một roi về phía bà, bà liền kêu lên, "Lão thái bà, ngươi đang nói chuyện với ai vậy? Hả?"
Hắn cũng mặc kệ đối phương bao nhiêu tuổi, không thể gây chuyện cho hắn.
Khí thế vừa rồi của Mộc lão thái thái bị một roi đánh cho tan tác, bà rốt cục đã biết sợ hãi, đòn roi rơi vào trên thân người khác thì không sao, nhưng rơi vào người mình lại đau đến chết đi sống lại.
"Ta sai rồi, ta thật sự sai rồi, nhưng nguyên nhân việc này là do Mộc Vãn Tình, nàng ta đã nhiều ngày không trở về, ngài mặc kệ sao? Phải trình báo với quan phủ, truy bắt nàng về quy án..."
Bà cố ý dời đề tài, đổ trách nhiệm lên người Mộc Vãn Tình.
Một chiếc xe ngựa dừng ở trước mặt nàng, Tằng đại nhân thu hồi roi rồi vội vàng tiến lên, khom người.
Tất cả mọi người đều ngây ngẩn, người trong xe ngựa này rốt cuộc là ai?
Một bàn tay mảnh khảnh vươn ra, vén rèm lên, lộ ra một khuôn mặt phấn điêu ngọc mài.
Là Mộc Vãn Tình! Cuối cùng nàng cũng đã trở lại!