Gia chủ Phương gia quan sát mọi chuyện, thầm thở dài, Mộc Trọng Đức xong rồi.
Mộc gia tam tiểu thư không phải là vật trong ao, chỉ dùng hai ba câu liền định tội Mộc Trọng Đức chặt chẽ.
"Ngươi nói bậy, ta chỉ vì lo nghĩ cho đại cuộc..." Mộc Trọng Đức còn muốn giãy dụa.
Mộc Vãn Tinh căn bản không cho hắn cơ hội, lớn tiếng nói, "Ta đề nghị, lột bỏ chức vị tộc trưởng của Mộc Trọng Đức, ai không đồng ý thì đứng sang bên trái, đồng ý thì đứng yên không nhúc nhích."
Lời này vừa nói ra, đám người đã xôn xao một trận.
Cơ hồ tất cả mọi người đều đứng bất động, chỉ có hai mươi mấy người chần chờ vùng vẫy hồi lâu, yên lặng đứng ở bên trái.
Những người này đều là thủ hạ trung thành của Mộc Trọng Đức, dựa vào Mộc Trọng Đức kiếm được không ít chỗ tốt.
Mộc Trọng Đức sắp tức điên kêu lên, "Ngươi không có tư cách..."
Trong mắt Mộc Vãn Tinh lóe lên một tia trào phúng nhàn nhạt, nếu hắn đã để ý vị trí tộc trưởng tới vậy, nàng liền chiếm.
"Ta tuyên bố, theo quyết định của đại đa số người trong Mộc thị nhất tộc, tước đi chức vị tộc trưởng của Mộc Trọng Đức, Mộc Trọng Đức, ngươi cũng không thể hại người nữa, ta nghĩ, quân vương ở kinh thành xa xôi nếu thấy một màn này cũng vui vẻ."
Mộc Trọng Đức tức tới mức cả người phát run, sao nàng dám xử với hắn như vậy? Sao nàng dám?
Đều mang cả quân vương ra, ai dám phản đối? Muốn đối nghịch với quân vương sao?
Người Mộc gia đều trầm mặc, một thanh niên yếu ớt mở miệng, "Vậy, ai sẽ lên làm tộc trưởng mới?"
Một lão già vừa mới đứng sang bên trái vốn còn không đồng ý đã tranh thủ mở miệng, "Ta đề cử Mộc Tử Phượng làm tộc trưởng, hắn vốn là con cháu dòng chính Mộc gia, kế vị tộc trưởng thiên kinh địa nghĩa."
Ánh mắt Mộc Tử Phượng trở nên lấp lánh, chuyện này có thể.
Chờ hắn làm tộc trưởng, chỉnh chết toàn bộ những người từng phản đối phụ thân.
Nhất là Mộc Vãn Tình, hắn tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho nàng, nàng có lợi hại tới đâu thì cũng không thể đấu được với cả gia tộc.
Lại một lão già phụ họa, "Chủ ý này không tệ, ta đồng ý."
Rất nhiều người do dự, đám ngươi trung thành liều mạng vận động đám đông.
Thanh âm lành lạnh của Mộc Vãn Tình vang lên, "Ta không đồng ý, để con của tội nhân lên làm trưởng tộc, các ngươi không sợ sau khi Mộc Tử Phượng lên chức sẽ điên cuồng trả thù sao? Hôm nay các ngươi cùng nhau đồng ý tước bỏ vị trí tộc trưởng của Mộc Trọng Đức, hay các ngươi cảm thấy hắn là người rộng lượng sẽ không để bụng?"
Mọi người không hẹn mà cùng cau mày, Mộc Tử Phượng thân là trưởng tôn của Mộc gia, trời sinh tôn quý, kiêu ngạo không sánh bằng, bình thường đều không thèm để tộc nhân vào mắt.
Hắn vừa không có uy vọng, vừa không có tài cán, làm sao thống lĩnh toàn bộ tộc nhân?
Cái này không được, cái kia không được, cũng không thể không có tộc trưởng đi.
"Vậy, đề cử ai chứ? Không có người thích hợp để chọn a."
Theo lý thuyết, nếu bên phía đại phòng đã không được, vậy thì dựa theo thứ tự chọn người trong nhị phòng, nhưng nhị phòng là thứ xuất, trời sinh thấp hơn một bậc so với đích xuất.
Tam phòng ngược lại là đích xuất, nhưng lão Tam gia chính là một cái chày gỗ không có đầu óc.
Đến nỗi, mấy chi dòng thứ cũng có chút rục rịch, lần lượt đứng ra đề cử một người thuộc chi của mình.
Vấn đề là, không có người nào đặc biệt có năng lực, có thể khiến cho người tin phục.
Trong lúc nhất thời tiếng cãi vả không ngừng vang lên.
Một giọng nói chợt vang lên, "Ta đề cử Mộc Tam tiểu thư làm tộc trưởng."
Là Lục thúc Mộc Trọng Thụy của dòng thứ, tiếng nói của hắn rất cao, rất nhiều người đều ủng hộ hắn.
Nhưng, hắn lại đứng ra đề cử Mộc Vãn Tình!
Đám lão già cổ hủ đều xù lông, "Đừng có nói đùa, nữ tử thì sao có thể làm tộc trưởng?"
"Đúng vậy, nói ra sẽ khiến người khác cười chết mất, chẳng lẽ Mộc gia không còn nam nhân?"
Mộc Vãn Tình hai tay ôm ngực, thần sắc dửng dưng bình tĩnh, ung dung không nói lời nào.