Mấy lão nhân cô đơn đỏ cả hốc mắt, trong lời nói tràn ngập kích động, "Tộc trưởng, chỉ cần ngài có thể làm được, cả đời này ta đều ủng hộ ngài, ai dám phản đối ngài thì người đó chính là kẻ địch của ta."
Ô ô, tộc trưởng quá tri kỷ quá chu đáo, đây hẳn là điểm tốt khi để nữ hài tử làm tộc trưởng đi.
"Tộc trưởng, ngài nói cái gì thì chính là cái đó, chúng ta đều nghe theo ngài."
Mộc Vãn Tình mỉm cười, "Quy củ ta đặt ra không có gì xấu đúng không?"
Những người phản đối vừa rồi đều đáp lại, "Không có, không có, quá đúng."
Cho dù có vài người trong lòng không tán thành, nhưng cũng không dám đứng ra phản đối, làm vậy chẳng khác chọc giận mọi người.
Hơn nữa, ai thì cũng sẽ già, làm sao ngươi dám cam đoan con cái nhất định sẽ hiếu kính ngươi? Sẽ sống lâu hơn ngươi?
Cho nên, những quy định như vậy cũng chính là đường lui của tất cả mọi người.
Ai dám phản đối, chính là kẻ thù chung của mọi người.
Phương gia chủ đứng nhìn từ xa, thần sắc cực kỳ phức tạp.
Hắn tận mắt thấy Mộc Vãn Tình từng bước thu nạp lòng người, thiết lập lại trật tự, tạo dựng nên thời đại thuộc về mình.
Tương lai không lâu, Mộc thị sẽ nhờ nàng mà hưng thịnh.
Mà nhà mình, tư chất của mấy đứa nhỏ đều bình bình, xa xa không bằng hắn.
Con không bằng cha, để lại tiếc nuối.
Tam thiếu gia nhà họ Phương chạy tới, "Phụ thân, người thật sự muốn con tham gia lớp huấn luyện của Mộc thị sao? Con cũng có phải là người có thiên phú học tập đâu."
Phương gia chủ nhìn nhi tử đang buồn ngủ của mình, ngực càng nghẹn lại, "Bảo ngươi đi thì cứ đi, nói nhảm cái gì, nhìn người ta mới mười ba tuổi đã làm được gì, lại nhìn ngươi, mười sáu tuổi cái gì cũng không làm được."
Hắn bảo nhi tử đi dò đường, xem thử là học cái gì, có lợi hay không.
Nhưng Phương tam thiếu gia lại cực kỳ ủy khuất, "Phụ thân, ta là người, nàng là yêu nghiệt, làm sao có thể so sánh?"
Phương gia chủ càng muốn thở dài, "Cứ quyết định như vậy, đi học chăm chỉ biểu hiện thật tốt, phải tôn trọng Mộc tam tiểu thư, coi nàng như. . . Phụ thân ngươi mà kính trọng, xe ngựa của Phương gia chúng ta còn trông cậy vào Tam tiểu thư."
Phương tam thiếu gia có chút run rẩy, vô cùng hoảng sợ, "Phụ thân, ngươi không phải là muốn bán con cầu vinh chứ?"
Phương gia chủ vung một cái tát qua, "Ai lại cần ngươi? Tam tiểu thư có mù mắt cũng chướng mắt ngươi, đừng tự mình đa tình, nếu để cho ta biết ngươi không kính trọng nagf, ta sẽ đánh ngươi."
Mộc Vãn Tình rất bận rộn, công việc vừa nhiều lại rườm rà, nàng phải sắp xếp từng việc một.
"Phương gia chủ, ngươi lại đây."
Phương gia chủ lập tức chạy tới, "Ngài có gì cần phân phó sao?"
Mộc Vãn Tình cầm tư liệu trong tay, "Ta xem số liệu thống kê, cần tổng cộng sáu mươi mốt chiếc xe ngựa, Phương gia các ngươi chiếm ba mươi bảy chiếc, ngươi định trả trước một phần, hay là vay toàn bộ?"
Vẻ mặt Phương gia chủ xấu hổ, "Ta chỉ có năm trăm lượng, ngài xem?"
Không phải là hắn không muốn đưa hết, nhưng nhiêu đây thật sự không đủ.
Dù sao thì hắn cũng nên giữ lại chút bạc phòng thân.
Nhưng mà, sáu mươi mốt chiếc xe ngựa tương đương với hơn sáu ngàn lượng bạc, tiêu phí nhiều như vậy, lấy đâu ra tiền để mua chứ?
Mộc tam tiểu thư vẫn còn trẻ, suy nghĩ mọi chuyện chưa đủ chu toàn.
Mộc Vãn Tình đóng tư liệu lại, đứng lên, "Được rồi, ta biết rồi, vậy thì cho vay toàn bộ đi, sau khi hoàn thành đầy đủ thủ tục, ngươi mang theo ba mươi bảy người, theo ta nhận xe ngựa."
Phương gia chủ vô thức đứng lên theo, "Khi nào thì được?"
"Hôm nay."
Biểu tình trầm ổn như núi của Phương gia chủ nứt ra, không dám tin, "Hôm nay? Ngài có chắc không?" Xe ngựa dễ kiếm tới vậy sao?
. . . . . .
Mộc Vãn Tình mang theo một đám người chậm rãi xuất phát, lúc này, nàng mang theo cả đại ca nhị ca.
Dọc theo đường đi, mọi người bàn luận sôi nổi, nói gì cũng có.
Nói tóm lại, đều cảm thấy có chút viển vông, sợ mộc Vãn Tình lần này rớt dây xích.
Mọi người đều biết rõ xe ngựa là thứ không dễ kiếm, mỗi lần cũng chỉ thả ra mấy danh ngạch, còn phải dựa vào tranh cướp.
Nhưng những lời này cũng không dám nói ngay trước mặt Mộc Vãn Tình.