Sau Khi Lưu Đày, Địa Vị Của Ta Cực Cao (Dịch Full)

Chương 165 - Chương 165.

Chương 165. - Chương 165. -

Ngày hôm sau, Mộc Vãn Tình liền triệu tập tất cả mọi người, tuyên bố việc này trước mặt mọi người.

Có vài người không hiểu được, chuyện gì đang xảy ra? Tiểu tức phụ biến thành nghĩa nữ?

Người thông minh lại nhìn rõ, cũng không nói gì cả, dù sao cũng là chuyện trong nhà của Mộc tam tiểu thư.

Cử hành một nghi thức đơn giản lại đứng đắn trước mặt mọi người, Vu tứ tiểu thư quỳ lạy phu thê Mộc nhị gia, miệng gọi nghĩa phụ nghĩa mẫu, hai tay dâng lên giày ngàn tầng mà nàng đã làm suốt đêm.

Phu thê Mộc nhị gia lại đáp lễ bằng bốn thất vải, sảng khoái nhận nghĩa nữ này.

Danh phận đã định, mọi người nhao nhao tiến lên chúc mừng, Mộc nhị phu nhân lấy điểm tâm ra phân phát, trong khoảng thời gian ngắn, người người đều vui mừng.

Chờ nghi thức hoàn thành, Mộc Vãn Tình gọi mọi người lại, "Tất cả mọi người đều ở đây, ta lại thông báo về một số điều, mọi người đều nghe cẩn thận."

Nàng lấy ra một phần văn kiện viết đầy chữ, "Ta lấy danh nghĩa tộc trưởng thứ 35 của Mộc thị tộc tuyên bố mệnh lệnh thứ nhất, bắt đầu từ hôm nay chuyển sang tộc quy do ta chế định, tổng cộng ba mươi điều, mỗi người đều phải ghi nhớ kỹ trong lòng, còn phải thực hiện được, nếu không, nghiêm trị không tha."

So với tộc quy lúc trước mảnh như lông trâu, phiên bản của Mộc Vãn Tình đơn giản hơn nhiều, nhưng yêu cầu cũng cao.

Nàng phân phát giấy tờ xuống, phía dưới nghị luận sôi nổi, "A, ý gì đây?"

"Bãi bỏ tộc quy trước kia, nàng là. . ." Không chấp nhận quy củ dp tổ tiên trước kia truyền xuống, một lần nữa chế định quy tắc.

Mọi người vừa nghe được lời này, cũng không dám tùy tiện đồng ý, "Tộc trưởng, chuyện này cũng không thích hợp, đây là quy tắc do tổ tiên đặt ra."

"Ta không ủng hộ, như vậy đối với tổ tiên..."

Mộc Vãn Tình giống như không nghe thấy, tự nói tiếp, "Mệnh lệnh thứ hai, phàm là hài tử dưới bảy tuổi, mỗi ngày đều có một quả trứng gà để ăn, nhớ rõ giờ tuất mỗi ngày tới tìm ta."

Trên con đường lưu đày này, có một quả trứng gà để ăn là một chuyện xa xỉ, huống chi mỗi ngày đều được ăn, những nhà có hài tử đều kích động không thôi.

"Mệnh lệnh thứ ba, phàm là lão nhân trên sáu mươi tuổi, mỗi tháng lĩnh mười cân gạo, mười cân bột mì, một cân đường, hai lạng muối, một năm bốn mùa có hai bộ y phục, hai đôi giày, lĩnh đến khi qua đời mới thôi."

Lúc này nàng mới dừng lại, trên mặt nở một nụ cười sáng lạn, "Đúng rồi, vừa rồi các ngươi nói cái gì vậy?"

Tất cả mọi người nghe xong đều ngây người, không dám tin, "Tộc trưởng, ngài đang nói thật sao? Không đùa sao?"

Mộc Vãn Tình tham chiếu hệ thống dưỡng lão ở hiện đại, hệ thống dưỡng lão ở hiện đại luôn là một vấn đề trọng yếu, và cổ đại càng nên như vậy.

Người lớn tuổi chỉ sợ cô đơn không nơi nương tựa, không ai chăm lo.

"Mọi người đều thân thiện hòa mục, thành người một nhà chẳng rẽ phân, coi trọng đối nhau bằng đức tín, thành thật giữ tín giữa quốc, nhân; Không chỉ thân ái với quyến thân, yêu thương bảo vệ con cái mình, còn yêu thương con cái người khác, bảo vệ như con cái của mình; Khiến người lớn tuổi đã nghĩ hưu, được an hưởng phước, chết yên lành, người trẻ khỏe có chỗ dùng tới, có chỗ phát huy sức tài năng.(*)

Ta thân là tộc trưởng đưa ra lời hứa này với mọi người, cũng là tộc quy vững như sắt của Mộc thị nhất tộc."

(*): Một đoạn dịch thơ trong "Lễ Vận Đại Đồng Thiên"

Ta thân là tộc trưởng đưa ra lời hứa này với mọi người, cũng là tộc quy vững như sắt của Mộc thị nhất tộc."

Từ trước tới nay chưa từng có trường hợp thế này, lúc trước tuy trong tộc quy cũng có điều lệ nhằm chiếu cố cho những tộc nhân già yếu, nhưng chỉ là tộc quy, chỉ hô to ngoài miệng mà thôi, toàn bộ đều dựa vào lương tâm của tộc trưởng.

Chỉ là, các tộc trưởng Mộc thị nhất tộc vẫn luôn cao cao tại thượng, chỉ nghĩ đến quyền lợi, không quan tâm đến sự khổ cực của người khác.

Mà Mộc Vãn Tình lại hiện thực hóa quy định nhằm vào việc dưỡng lão cùng chiếu cố hài đồng.

Bình Luận (0)
Comment