Mộc Vãn Tình mở chiếc rương được đánh số 1 đầu tiên, đây là mấy bộ quần áo và đồ dùng cá nhân của nàng, ví dụ như dụng cụ rửa mặt, gương, bộ ấm trà, chăn nện, chỉ cần nàng dùng thì đều đóng gói mang đi.
Tất cả đều là thứ tốt.
Mộc nhị phu nhân tò mò lật xem, "Sao đều là nam trang?"
Bộ gấm y này được làm từ chất liệu thượng hạng, chế tác tinh xảo, còn kèm theo ngọc quan, thắt lưng, là trang phục hoa lệ của quý công tử.
Mộc Vãn Tình khẽ cười nói, "Người khác tặng, lâu lâu mới mặc." Thời điểm trang bức mặc vào có thể hù dọa được người khác.
Nàng lại mở cái rương thứ hai, là bốn kiện áo choàng, hoàn toàn mới chưa từng mặc qua, là trình nghi do Phan lão bản đưa tặng.
Tổng cộng có bốn rương, Mộc Vãn Tình đều mở ra hết, một rương là điểm tâm, "Nương, người chia bớt cho tộc nhân có quan hệ tốt với nhà chúng ta."
"Được."
Hai rương đều là lông thú, một rương là hàng cao cấp, một rương là hàng bình thường.
Mộc nhị phu nhân mừng rỡ không thôi, mùa đông này cũng cũng không sợ phải rét lạnh nữa.
Mộc Vãn Tình chọn một kiện áo choàng màu xanh, "Nương, cái này cho người, áo choàng cũng không phân biệt nam nữ."
Mộc nhị phu nhân không từ chối, vui vẻ mặc vào thử, có hơi ngắn, nhưng cực kỳ ấm áp.
Mộc Vãn Tình đánh giá, "Món này được đặt làm theo cỡ người của ta, nhưng không có gì đáng ngại, có thể sửa lại một chút, rộng ra thêm mấy phân."
"Được, ta biết rồi." Mộc nhị phu nhân rất sợ lạnh, hiện giờ đã tiến vào mùa đông, càng đi về phía tây thì thời tiết càng lạnh, có nhiều đêm lạnh tới khó chịu.
Mộc Vãn Tình lại rút ra một chiếc áo choàng màu đỏ lựu đưa cho Vu tứ tiểu thư, "Tăng ngươi, cám ơn ngươi đã cứu nương ta."
Vu tứ tiểu thư thụ sủng nhược kinh, "Không cần không cần, đây là chuyện nên làm."
"Ở chỗ ta, có công thì thưởng, có sai thì phạt, thưởng phạt phân minh." Mộc Vãn Tình thật sự nhét áo choàng đỏ lựu cho nàng, "Ta là người tương đối trực tiếp, không thích đoán tới đoán lui, có chuyện thì cứ nói thẳng."
Vu tứ tiểu thư yên lặng nhận lấy, chất liệu lông mịn màng mềm mại khiến nàng cảm thấy ấm áp.
Đã bước vào mùa đông, thời tiết mỗi ngày một lạnh, mà nàng lại không chuẩn bị quần áo mùa đông, món quà này đến quá đúng lúc.
Nhìn thấy quần áo nàng mỏng manh, Mộc Vãn Tình có chút không nói nên lời, ra ngoài không mang theo quần áo bốn mùa sao? "Ngươi đã suy nghĩ kỹ chưa? Có muốn nhận thân hay không? Chỉ cần ngươi an phận, ta sẽ bảo vệ ngươi."
"Là ta trèo cao..." Hiện giờ Vu tứ tiểu thư biết việc trở thành nghĩa tỷ của Mộc Vãn Tình có ý nghĩa thế nào.
An toàn đã không phải là vấn đề, thậm chí còn có thể sống tốt hơn, nói một câu trèo cao chính là sự thật.
Mộc nhị phu nhân trực tiếp cắt ngang lời nàng, "Vậy ta liền nhận ngươi làm nghĩa nữ."
Đối với Tứ tiểu thư, đối với nhị phòng bọn họ mà nói, đây là một sự lựa chọn không tồi.
Vượt qua con đường lưu đày này trước, sau khi đến biên quan lại suy xét tiếp.
Vu tứ tiểu thư không ngốc, lập tức cuối đầu, "Thỉnh nghĩa mẫu nhận ta một lạy."
Mộc nhị phu nhân cao hứng đỡ nàng dậy, "Về sau chúng ta sẽ hòa thuận ở chung, mọi việc đều có thể thương lượng, cũng có chỗ dựa vào."
"Tình nhi, ngươi giúp ta ngẫm lại, nên chuẩn bị lễ nhận thân gì cho Vu tứ tiểu thư?"
Vu tứ tiểu thư mím môi, "Nghĩa mẫu, ta là Vu Uyển Nhu, người gọi tên ta là được rồi."
"Được, Uyển Nhu."
Mộc Vãn Tình hơi trầm ngâm, "Nương, bên phía con còn có chút vải vóc, người lấy đưa cho Vu. . . Nghĩa tỷ đi."
Tặng bốn thất vải dệt trung đẳng, có thể xem là phần lễ vật rất thể diện.
"Được rồi, cứ như vậy mà làm, chúng ta lại chuẩn bị tổ chức nghi thức trước mặt mọi người. Cũng nên thông báo cho tất cả mọi người, để đỡ cho người ta nói ra nói vào."
Mộc Vãn Tình trực tiếp vỗ tay, "Vậy ngày mai."
Hai mẹ con ngươi một lời ta một câu liền quyết định mọi chuyện, Vu tứ tiểu thư muốn xen vào cũng không xen vào được.
Vú nuôi ngược lại như trút được gánh nặng, có Mộc tam tiểu thư che chở, chủ tớ các nàng hẳn sẽ có ngày tháng tốt đẹp.