"Phương thị các ngươi cũng có sóng ngầm bên trong, chính ngươi cũng không thể hoàn toàn áp chế được, ta nào có thời gian nhàn rỗi để quản? Coi như là hợp tác đi, cùng nhau hỗ trợ trên con đường lưu đày này. Ta làm chủ ngươi làm phụ, chờ đến Lương Thành lại giả tán, ngươi thấy thế nào?"
Trong lòng Phương gia chủ không biết nên nói gì, kết quả này là thì hắn mong muốn, là ranh giới đàm phán cuối cùng mà hắn đã dự tính.
Hắn cho rằng sẽ rất khó khăn, nhưng không nghĩ tới, Mộc Vãn Tình căn bản coi thường Phương thị nhất tộc, không có ý tiếp quản.
Hắn đã lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử, nghiêm túc thi lễ, "Toàn bộ dựa vào Tam tiểu thư làm chủ."
Con ngươi Mộc Vãn Tình đảo quanh, nảy ra ý hay, mặc dù nàng không có hứng thú với Phương gia, nhưng vì kế hoạch lâu dài, vẫn là có thể nói trước kế hoạch: "Mộc thị chúng ta muốn mở lớp học nhỏ, các ngươi có cảm thấy hứng thú không?"
Nàng không có ý định làm khó nhà họ Phương, chỉ muốn đào tạo ra mấy người trung thành, thực sự vì thiếu nhân lực a.
Phương gia chủ cũng không biết ngọn nguồn sinh ra cái gọi là lớp học nhỏ này, nhưng mà, không dám trực tiếp cự tuyệt, trước đi hỏi thăm thử.
"Cái này... Ta trở về hỏi thử, nếu như trong tộc cảm thấy hứng thú sẽ làm một bảng danh sách để gửi sang, ngài xem được không?"
Mộc Vãn Tình hơi mỉm cười nói, "Dĩ nhiên được, hoàn toàn tự nguyện."
Thấy nàng không có cưỡng chế, Phương gia chủ âm thầm thở phào nhẹ nhõm, xem ra là hắn suy nghĩ nhiều, tam tiểu thư người ta ngay thẳng bộc trực.
Hắn muốn trói buộc cùng Mộc thị, lại không muốn trói buộc quá sâu, chỉ sợ sẽ bị chiếm đoạt.
Mộc tam tiểu thư thủ đoạn thật cao minh, hắn không dám đánh cược.
Hai người trò chuyện thật lâu về chuyện hợp tác tương lai, mọi hành động đều nghe theo Mộc Vãn Tình, đây là quy tắc duy nhất.
Phương gia chủ vẫn có quyền quản lý đối Phương thị nhất tộc như trước.
Sau khi đạt thành hiệp nghị, Phương gia chủ thở phào nhẹ nhõm một cái, trước khi đi, hắn không nhịn được hỏi một câu, "Đúng rồi, nếu như ta không đến, Tam tiểu thư sẽ làm gì?"
Mộc Vãn Tình híp mắt cười, nhưng lời nói ra mang một cổ lãnh ý,"Nâng bên này giẫm bên kia, phân nhỏ dung hòa, chia rẽ lôi kéo."
Không phải nàng nhất định phải nhúng tay vào công việc nội bộ của Phương gia, mà là, một đường đồng hành cần thống nhất quản lý hành động chung.
Ví dụ đơn giản nhất, người Mộc gia đều có xe ngựa, có thể gấp rút lên đường, mỗi ngày đi được hai trăm dặm, Phương gia chỉ có thể dựa vào chân để đi bộ, một ngày đi bốn mươi dặm đã là cực hạn.
Tiến độ không đồng nhất, vậy thì gây trở ngại nha, nếu như không thức thời, vậy chỉ có thể đổi người.
Phương gia chủ:...
Không hổ là Mộc Tam tiểu thư.
. . . . . .
Hai mẹ con Mộc Vãn Tình tiến vào phòng, hai người trong phòng không hẹn mà cùng nhảy dựng lên, dáng vẻ thật cẩn thận.
Vú nuôi run rẩy nhìn Mộc Vãn Tình, hai chân đang phát run, "Nhị phu nhân, Tam tiểu thư, các ngươi đã trở lại."
Nàng trước kia thế mà lại dám cãi nhau với Mộc tam tiểu thư, thật sự to gan lớn mật.
Nhân gia rõ ràng là người rộng lượng, không có so đo với nàng, nếu không, nàng cũng đã bị cắt đứt gân tay gân chân, bị kéo đi giống như chó chết.
Cảm tạ Mộc tam tiểu thư nhân từ.
Trong lòng Vu tứ tiểu thư cũng hoảng hốt, không dám nhìn thẳng vào mắt Mộc Vãn Tình.
Khóe miệng Mộc Vãn Tình giật giật, cặp chủ tớ này bị sao vậy? Nàng làm họ sợ à?
Tầm mắt của nàng dừng trên người Tứ tiểu thư, "Bữa chiều đã ăn no chưa?"
"No rồi." Thanh âm Vu tứ tiểu thư rất nhẹ, cơm canh vẫn rất ngon.
Mộc Vãn Tình vẫy vẫy tay với các nàng, "Lại đây giúp ta dọn rương."
Mười mấy rương xếp chồng lên nhau trong góc, tất cả đều khóa, bên trong là đồ dùng cá nhân mà Mộc Vãn Tình mang về.
Vu tứ tiểu thư có chút chần chờ rồi lại tiến lên hỗ trợ, vú nuôi tất nhiên cũng không dám cự tuyệt.
Bốn người đồng tâm hiệp lực di chuyển từng cái rương xếp thành hàng, trong phòng sắp không có chỗ đặt chân.