Chuyện này thì khó rồi, Phương gia chủ vắt hết não cũng không nghĩ tới.
Cửa khách điếm, vô số người rướn cổ lên trông mong chờ đợi.
Mấy tộc nhân Mộc thị vây quanh bên người Mộc nhị gia, mồm năm miệng mười,"Thật sự có thể lấy được xe ngựa sao? Tận sáu mươi mốt chiếc! Đây cũng không phải là chuyện đơn giản."
"Ta tin tưởng vào năng lực của nữ nhi ta." Mộc Nhị gia đã tuyệt đối tin tưởng nữ nhi của mình, nữ nhi nói mặt trời mọc đằng tây, hắn cũng tin!
Mộc Thập Ngũ con ngươi loạn chuyển, "Mau nói cho ta biết, các ngươi ở bên ngoài một tháng, rốt cuộc ở nơi nào? Làm chuyện gì?"
Lỗ tai mọi người đều dựng thẳng lên, đặc biệt cảm thấy hứng thú với đề tài này, sau khi Mộc Vãn Tình trở lại khí chất cả người cũng không giống trước, nói thế nào nhỉ, có quý khí của người bề trên.
Mộc Nhị gia thuận miệng nói, "Chỉ ăn uống vui chơi."
Mộc Thập Ngũ im lặng, "Ngươi nói lời này, chính ngươi tin được sao?"
"Không tin." Mộc Nhị gia là một người thành thật.
Mọi người:... Quả là Mộc nhị gia thật thà.
Mộc Thập Ngũ đặc biệt câm nín, người thành thật như hắn làm sao có thể sinh ra Mộc Vãn Tình tinh quái như vậy? "Vậy tại sao còn nói?"
Mộc nhị gia cũng không để ý chút nào, "Tình nhi nói, các ngươi cần một câu trả lời hợp lý, vậy cho các ngươi một câu trả lời."
Hắn bây giờ đã không sợ đắc tội với người khác, ừ, hắn là người có nữ nhi làm chỗ dựa!
Tình Nhi nhà hắn nói, không phải sợ, không cần phải nể mặt ai, làm sao cao hứng thì làm, mọi thứ đều có nàng che chở.
Nghĩ đến đây, hắn không nhịn được cười vui vẻ.
Mộc Thập Ngũ rất muốn tìm ra một ít tin tức hữu dụng, "Ngươi đừng nghe nàng, ngươi nhưng làm cha, cần dạy đứa nhỏ làm người phải thành thật."
"Tình nhi thông minh hơn ta, nghe theo cũng không sai."
Mộc Thập Ngũ bi thương than thở, "Nhị ca, tình cảm huynh đệ chúng ta mấy chục năm, sao ngươi không biết xấu hổ lại gạt ta? Nói cho ta biết sự thật, ta sẽ không nói ra đâu."
Mộc nhị gia nhìn hắn một cách kỳ quái, "A, mỗi năm tế tổ chúng ta mới gặp mặt một lần, cũng không nói chuyện, đâu ra tình cảm huynh đệ?"
Hắn thật sự cũng không thân quen gì với tộc nhân, một năm chỉ gặp một lần, cũng không có trao đổi gì thêm, mọi người đều né tránh hắn.
Người thành thật nói lời thật thà quá đáng ghét, mặt Mộc Thập Ngũ đều bị đánh sưng lên, nhưng có thể làm gì được chứ? Mộc nhị gia hiện tại không phải người hắn có thể đắc tội.
"Ta coi ngươi là huynh đệ, ngươi lại coi ta là người qua đường bình thường, ta quá khổ sở, không được, ngươi phải dỗ dành ta."
Mộc nhị gia lộ mặt lộ vẻ lo lắng, "Nơi nào khổ? Có bệnh thì chữa sớm một chút."
Hắn thật sự quan tâm, nhưng, phối hợp với tình cảnh trước mặt liền đặc biệt buồn cười.
Mộc Thập Ngũ nứt ra, đây là loại người gì chứ? Rốt cuộc là ngốc thật hay là giả ngốc?
"Ha ha ha." Người nghe lén không cười không được, sao lại tức cười như vậy?
Một trận tiếng bước chân dồn dập vang lên, một bóng người từ trong nhà lao ra, thẳng tắp vọt tới trước mặt Mộc nhị gia, một tay nắm chặt tay hắn, "Nhị thúc, nhị thúc, ngươi nhất định phải giúp ta một tay, van cầu ngươi, giúp ta."
Là Mộc Cẩm Dao, mặt nàng đầy lo lắng, bộ dáng luống cuống tay chân.
Mộc nhị gia lo lắng hỏi, "Thế nào? Đã xảy ra chuyện gì?"
Mộc Cẩm Dao phát điên rồi, "Cha ta cùng Tam thúc phát sốt, cả người đều nóng, bệnh rất nặng, mau cứu bọn họ đi.
Mặc kệ Mộc Trọng Đức đối xử với người khác như thế nào, nhưng đối với người nữ nhi này đều yêu thương che chở có thừa, tình cảm của hai phụ nữ cực kỳ sâu đậm.
Mộc nhị gia ngây ngẩn cả người, nam đinh đại phòng tam phòng Mộc gia đều bị nhốt ở phòng chung, nghiêm khắc trông coi, không được ăn cơm, đói bụng mấy bữa.
"Vậy ngươi đi tìm Tằng đại nhân."
Hốc mắt Mộc Cẩm Dao đỏ bừng, "Đã tìm, Tằng đại nhân không chịu hỗ trợ, nhị thúc, hiện tại chỉ có ngươi mới có thể cứu được bọn họ, tuy cha ta cùng tam thúc chưa từng đối xử tốt với người, nhưng các người đều là thân huynh đệ huyết mạch tương liên, nể mặt tổ phụ, cứu lấy bọn họ."