Tằng đại nhân không chỉ không muốn hỗ trợ, còn ước gì bọn họ qua đời, vĩnh tuyệt hậu hoạn.
Nàng không biết đầy là ý của Tằng đại nhân, hay là ý của Mộc Vãn Tình, nhưng mặc kệ như thế nào, nàng đều phải cứu người.
Mộc nhị gia rất khó xử, "Ta làm sao giúp được? Ta cũng không phải là đại phu."
Mộc Cẩm Dao nước mắt lưng tròng cầu xin, "Chỉ cần người cầu tình với Tằng đại nhân, cầu xin hắn mở cửa phòng, mời một đại phu tới chữa trị, hắn nhất định sẽ đáp ứng người."
Chỉ cần nhìn vào mặt mũi của Mộc Vãn Tình, Tằng đại nhân cũng không tiện cự tuyệt Mộc nhị gia.
Mộc nhị gia đầu đều đau, "Tằng đại nhân sẽ không nghe ta."
Mộc Cẩm Dao cực kỳ thất vọng, đây là huynh đệ ruột a, sao có thể tuyệt tình như vậy?
Nàng lôi kéo tay Mộc nhị gia không buông, lệ rơi đầy mặt, "Mặc kệ như thế nào, trước cứ thử xem, cầu xin ngài."
Mộc nhị gia cũng không phải là người tâm địa sắt đá, bị nước mắt của Mộc Cẩm Dao làm cho mềm lòng, "Được rồi, để ta xem tình huống trước."
Hắn cũng không thể nghe lời một chiều của Mộc Cẩm Dao.
Hắn còn chưa đi tới cửa phòng chung, từ xa đã nhìn thấy một đám nữ quyến canh giữ ở cửa, ai nấy đều lệ rơi đầy mặt.
Trong phòng truyền đến từng đợt tiếng khóc thê lương, tiếng khóc trong ngoài vang lên, thê lương thảm thiết.
Mộc đại phu nhân nhìn thấy Mộc nhị gia chạy tới, trong mắt hiện lên một tia hận ý nồng đậm, nhưng đảo mắt đã biến mất, vội vàng nói, "Nhị đệ, ngươi tới vừa lúc, mau đập cửa cứu người."
Mộc nhị gia còn chưa kịp nói gì, một đám nữ nhân liền đẩy hắn tiến lên, cùng nhau dùng sức đập cửa lớn.
Con cháu Mộc gia ở bên trong chạy ra, chạy tán loạn chung quanh, nhanh chóng trốn thoát.
Chờ tới khi chạy hết, lúc này Mộc đại phu nhân mới mang theo một đám nữ nhân nhào vào trong phòng, "Lão gia, lão gia."
Hai huynh đệ Mộc đại gia đã lâm vào trạng thái nửa hôn mê, mặt ửng hồng không bình thường, mắt đều không mở ra được, quần áo đều ướt đẫm mồ hôi.
Bọn họ thân kiều nhục quý, gân tay gân chân đều bị đoạn, cơ thể cùng tinh thần đều bị đả kích, không chịu nổi mà ngã bệnh.
Mộc đại phu nhân gấp tới điên rồi, lão gia nhà nàng là trời của nàng, là chỗ dựa của nàng. "Nhị đệ, ngươi còn sửng sốt cái gì? Mau đi tìm đại phu đi."
Mộc nhị gia cứ cảm thấy chỗ nào không đúng, theo bản năng xoay người đi ra ngoài.
Hắn thấy Tằng đại nhân nghe tin chạy tới, "Mộc nhị gia, sao ngươi lại ở chỗ này? Có chuyện gì vậy?"
Mộc nhị gia giật giật môi, còn chưa nói gì đã bị Mộc đại phu nhân giành trước. "Tằng đại nhân, nhị đệ nhất thời vì cứu ngươi mà đập cửa phòng, kính xin thứ lỗi."
Mộc nhị gia trợn mắt há hốc mồm, "Không, không phải ta. . ." Hắn cũng không có đập cửa.
Mộc đại phu nhân không cho hắn cơ hội nói chuyện, "Nhị đệ, ngươi nhất định phải tìm một đại phu cao minh, tốt nhất có thể nối gân cốt, lão gia đã sốt tới mức sự bất tỉnh, nếu cứ tiếp tục như vậy sẽ mất mạng, mau đi đi, sớm đi sớm về."
Đây không phải là thỉnh cầu, mà là phân phó.
Ánh mắt Tằng đại nhân lóe lên, âm thầm thở dài, nam nhân Mộc gia đều không dùng được, nhưng nữ nhân thì lại rất có tâm kế.
Bình thường Mộc đại phu nhân thâm sơn bất lộ, kỳ thật cũng người khó lường.
Nhưng mặc kệ như thế nào, hắn cũng không thể để cho Mộc nhị gia bị người khác tính kế.
"Mộc nhị gia, mời đi theo ta."
Hắn kéo theo Mộc nhị gia đi ra ngoài, gọi thủ hạ tới, "Người đâu, canh giữ ở cửa không cho bất luận kẻ nào ra vào. . . Người dám vi phạm lệnh, giết."
"Đi bắt những lưu phạm chạy trốn trở về, người nào cãi lời, giết không cần hỏi." Giọng điệu của hắn đằng đằng sát khí.
Dám chạy, thì phải chịu được hậu quả.
Mộc đại phu nhân đột nhiên ngẩng đầu, vừa kinh vừa sợ, "Tằng đại nhân, ngài hiểu lầm rồi, bọn nhỏ chỉ ra ngoài tìm đại phu, không phải chạy trốn, Mộc nhị gia có thể làm chứng."
"Nhị đệ, ngươi mau nói một câu a."
Mộc nhị gia có ngốc đến đâu cũng biết mình bị tính kế, câm miệng không nói.
Bên ngoài truyền đến một trận hoan hô, "Mộc tam tiểu thư đã trở lại."
Mộc nhị gia lập tức quay đầu chạy ra ngoài, nữ nhi của hắn đã trở lại, hắn không sợ! Hắn có chỗ dựa!
Mộc đại phu nhân nhìn hắn chạy nhanh hơn thỏ, "Nhị đệ, nhị đệ. . ."