Tằng đại nhân thật sự rất mất kiên nhẫn, cả ngày đều không biết an tĩnh, lại không có ai hữu dụng. "Gọi nhị đệ vô dụng, ngươi chờ Mộc tam tiểu thư thu thập ngươi cùng cả nhà các ngươi đi."
Mộc Vãn Tình là người bao che khuyết điểm nhất, dám tính kế lão tử nhà nàng, nàng không khiến cho các ngươi khóc cha gọi mẹ thì không họ Mộc.
Mộc đại phu nhân sao có thể không biết kết cục khi đắc tội Mộc Vãn Tình, nhưng nàng có thể làm sao bây giờ? "Tằng đại nhân, ngươi cảm thấy tiểu nữ như thế nào?"
Tằng đại nhân không dám tin nhìn về phía Mộc Cẩm Dao, Mộc Cẩm Dao ngơ ngác mở to hai mắt, giống như không nghe được gì, lại giống như bị dọa cho choáng váng.
Mộc đại phu nhân nhắm mắt lại, nhịn đau lòng mà nói, "Ta đưa tặng tiểu nữ cho ngài làm thiếp, đổi lại ngài hãy che chở cho phu quân cùng nhi tử ta."
Đó là cách duy nhất mà nàng có thể nghĩ đến.
Nàng rõ ràng ý thức được bản thân đấu không lại Mộc Vãn Tình, không che chở được cho người nhà, chỉ có thể tìm người bên ngoài.
"Nương." Lúc này Mộc Cẩm Dao mới phản ứng lại, tức đỏ mắt, đây là lần thứ hai!
Có một số việc chỉ cần bắt đầu liền không trở về được, có một thì sẽ có hai.
Mộc đại phu nhân cũng không muốn như vậy, "Cẩm Dao, ngươi cũng đừng trách nương, nương thật sự không có cách nào nữa, phụ thân ngươi cùng các huynh đệ ngươi sẽ không sống nổi, ngươi nhẫn tâm nhìn bọn họ phải chết sao?"
Các nhi tử sắp bị xe ngựa kéo đi, vừa nghĩ đến đây, nàng liền đau lòng muốn chết.
Bọn họ tuyệt đối không chịu nổi một ngày!
Nàng không muốn người đầu bạc tiễn người đầu xanh, không muốn nhặt xác bọn họ.
Mộc Cẩm Dao nhìn Mộc đại gia hôn mê bất tỉnh, nghĩ đến cảnh tượng người một nhà vui vẻ hòa thuận trước kia, không khỏi lệ rơi đầy mặt, không nói được lời cự tuyệt.
Trong lòng nàng tràn ngập tuyệt vọng, cảm giác vô lực lại thất bại đánh sâu vào toàn thân, đã trọng sinh trở về, sao vẫn còn khó khăn như vậy?
Nàng cố gắng muốn tự lập như vậy, thật sự không được sao?
Một gã thủ hạ vội vàng mà đến, "Lão đại, tiểu thư cho ngươi đi qua, có việc. ”
Tằng đại nhân không chút do dự xoay người rời đi, lưu lại mẹ con Mộc đại phu nhân mặt nhìn nhau.
Đây là... Không động tâm? Chướng mắt? Không phải vậy sao?
Mộc đại phu nhân trong lòng có thẹn, nhưng ngữ trọng tâm trường giải thích, "Cẩm Dao, ngươi đừng trách nương, nếu không phải ở thời khắc sinh tử tồn vong, ta làm sao nỡ để ngươi phải như thế? Nếu phụ thân cùng huynh đệ của ngươi xảy ra chuyện, nhà chúng ta sẽ thật sự xong đời, cô nhi quả mẫu sẽ sống khổ cực cỡ nào, ngươi có biết không? Mấy năm nay nhà chúng ta đã đắc tội tới không ít tộc nhân, bọn họ nhất định sẽ bỏ đá xuống giếng."
Nàng nói như mình thể mình chỉ là bất đắc dĩ, là bởi vì số khổ.
Trong mắt nàng hiện lên một tia cừu hận, "Tất cả đều phải trách Mộc Vãn Tình kia, là nàng ta hại cả nhà chúng ta, chính là nàng!"
Nếu như nhất định phải có một người gánh chịu tất cả oán hận, đó chính là Mộc Vãn Tình!
Mộc Cẩm Dao kinh ngạc, ánh mắt lúc sáng lúc tối.
Đám người canh giữ bên ngoài khách điếm nhìn thấy Mộc Vãn Tình thật sự mang theo hơn sáu mươi chiếc xe ngựa trở về, hưng phấn thét chói tai.
Tiếng reo hò vang vọng toàn trường.
Mộc Vãn Tình lưu loát nhảy xuống xe ngựa, "Mọi người xếp hàng nhận xe ngựa, những thứ có trong xe ngựa là do ta tặng cho tộc nhân, hy vọng có thể giúp cho mọi người bình an vượt qua một mùa đông ấm áp."
Mọi người cực kỳ vui mừng, còn có chuyện tốt như vậy?
Hai huynh đệ Mộc Tử Thành phụ trách phân phát đồ đạc, ai nhận rồi liền ký tên.
Mọi người không dám tranh giành, một đám người ngoan ngoãn xếp hàng, sau khi nhận được đồ vật liền vội vàng vén rèm xe lên, nhất thời kinh hỉ vạn phần.
"Thế mà lại là đồ tốt, có lò lửa nhỏ này lúc nào cũng nấu được một chút đồ ăn nóng, bộ chăn đệm này rất dày, oa, còn có lò sưởi tay, là mỗi người một cái sao?"
"Nhất định là vậy, Tam tiểu thư thật hiểu lòng ngươi, đây mới là tộc trưởng chúng ta muốn."
"Đúng vậy, Tam tiểu thư mới là tộc trưởng anh minh sống vì tộc nhân, những tộc trưởng trước kia cũng không bằng nàng."
"Đâu chỉ không bằng, ngay cả tóc của Tam tiểu thư cũng không so được."