Tiểu thiếp kia cảm thấy kỳ lạ, “Vì sao?”
Mộc Vãn Tình nhíu mày, “Vì sao? Đây là quy định của ta, còn cần phải giải thích cho ngươi sao?”
Đúng là không cần, đám người thiếp thất cũng im lặng, thiếp của tam phòng là nhiều nhất, Mộc Vãn Tình chia các nàng thành các tổ, năm người một tổ, rồi thuê xe ngựa cho bọn họ, để cho bọn họ tự làm tự kiếm ăn đi.
Một âm thanh nhút nhát vang lên, “Tam muội… À không, tộc trưởng, ta biết nữ công, ngài có thể cho ta mượn một chiếc xe ngựa trước không? Mẫu thân ta, đệ đệ, cùng Quý di nương cũng có thể phụ ta kiếm tiền.”
Đệ đệ mà Mộc Nam Nam nhắc tới chính là thứ tử của đại phòng, thân mẫu chính là Quý di nương, hai mẫu tử này giống như người vô hình không có cảm giác tồn tại.
So với Mộc Nam Nam và mẫu thân nàng còn không có cảm giác tồn tại hơn.
Lúc này nàng đang vô cùng khẩn trương, cơ thể run nhẹ, sợ hãi, bởi lo lắng Mộc Vãn Tình sẽ giận chó đánh mèo lên bọn họ.
Mộc Vãn Tình nhìn thấy thì có chút ngoài ý muốn, một thứ nữ chưa bao giờ xuất đầu thế mà dám đứng ra, “Được.”
Mộc Nam Nam mừng đến bật khóc nói, “Cảm ơn, cảm ơn tộc trưởng.”
Quý di nương âm thầm thở phào một hơi nhẹ nhõm, bỗng nhiên cảm thấy việc đám người Mộc đại gia rời đi thật là tốt.
Bọn họ ở đây, tất cả người đại phòng đều phải chịu khổ, vừa mới đi, thì bọn họ liền có xe ngựa, tuy rằng phải tự bỏ tiền ra nhưng lúc trước có tiền cũng không thể mua được.
Mạc thị đột nhiên hỏi: “Ta muốn kiếm được thật nhiều tiền, nhưng mà hài tử vẫn còn nhỏ, cần có người chăm sóc, lại không có người hầu, vậy phải làm sao bây giờ?”
Mộc Vãn Tình đã sớm có tính toán: “Tất cả hài tử từ ba tuổi tới dưới bảy tuổi đều sẽ ở cùng và học tập với nhau, buổi tối mới về lại với người nhà.”
Đây chính là một nhà trẻ lưu động.
“Lục thẩm.”
Lục thẩm nhanh chóng chạy ra từ đám người: “Có ta.”
“Từ hôm nay trở đi, nhà trẻ Mộc thị chính thức được thành lập, ta là viện trưởng, ta chọn ngươi làm viện phó, tiền lương năm lượng bạc, công việc hàng ngày là chăm sóc hài tử thật tốt.”
Nàng quan sát Lục thẩm đã lâu, là người thiện tâm, lại mềm mỏng nhanh nhẹn, rất yêu thích hài tử, dường như không có tật xấu trọng nam khinh nữ.
“Được.” Lục thẩm vô cùng kích động, bà cũng sẽ có công việc, có tiền lương hàng tháng.
Mộ Vãn Tình dặn dò: “Trước tiên, tính số lượng hài tử từ ba tuổi đến dưới bảy tuổi, mỗi xe ngựa chở sáu đứa nhỏ cỡ tuổi nhau cùng một người chăm sóc, phải chăm sóc cẩn thận, đồng thời phải yêu thương hài tử, ngươi chọn người từ trong tộc của chúng ta đi, chuyện tuyển chọn này rất quan trọng, nhất định phải làm cẩn thận.”
Cứ như vậy, người lớn trong nhà cũng có thời gian tự kiếm tiền.
Lục thẩm vỗ ngực đảm bảo: “Ngài yên tâm, nhưng quá trình học tập sẽ như thế nào?”
Mộc Vãn Tình nhìn về phía đám hài tử, đây chắc hẳn là những trợ thủ đắc lực của nàng trong tương lai, nên cần phải chăm sóc thật cẩn thận, “Mỗi buổi tối ta sẽ dạy một giờ, ban ngày ở trong xe ngựa ôn tập, sau đó có thời gian rảnh ta sẽ kiểm tra bọn chúng.”
Làm cách này nàng chắc hẳn sẽ vô cùng vất vả, nhưng muốn giáo dục thì phải bắt đầu từ nhỏ.
Học viện Mộc Thị cũng chính thức được thành lập, Mộc Vãn Tình vẫn làm viện trưởng như trước, mọi người dựng lỗ tai lên nghe, ai nấy đều muốn biết nàng sẽ chọn ai quản lý học viện này.
Người thông minh đều biết đây chính là căn cơ của Mộc gia.
Mộc Vãn Tình đảo mắt qua tất cả mọi người trong nhà, cuối cùng dừng lại trên người Vu tứ tiểu thư, “Vu Uyển Nhu, ngươi đảm nhận chức viện phó.”
Ai da, nhân thủ không đủ dùng, hy vọng có thể sớm bồi dưỡng ra đời sau.
Tuy nhiên, những vị trí quan trọng, vẫn phải nằm ở trong lòng bàn tay mình.
Cha, nương cùng với hai ca ca đều có công việc của mình, nên không thể lo liệu toàn bộ được.
Mọi người đều ngây người, Vu Uyển Nhu, người được gọi tên cũng kinh ngạc, “A, nhưng ta không phải người nhà họ Mộc.”
“Nghĩa tỷ của ta thì đương nhiên cũng sẽ là người Mộc gia.” Cũng là do Mộc Vãn Tình không thể tìm được người nào thích hợp hơn nữa.